Hôm qua… những tia lửa vò xé như không gian. Luồng khí xám xâm lấn dần bầu trời tưởng như vô cùng vô tận. Ngẩng đầu dậy, ta chỉ thấy một màu đen kịt… Mây đen… Gió cũng đen… Và những khuôn mặt người cũng nhuốm màu u ám…
Hôm qua… mưa ồn ào kéo đến từ đường chân trời quất vào ta những đòn roi lạnh lẽo… Nhưng lạ thay, dưới cơn mưa bão, trận chiến của những kẻ điên cuồng đột nhiên gián đoạn, bởi có thứ vũ khí nào sắc lạnh hơn những giọt mưa?
Hôm qua… ráng trời chiều rực lửa. Cả vùng trời cháy ngùn ngụt huy hoàng. Một cái gì đó cựa quậy trong ta như muốn bùng nổ, như muốn xua tan đi hơi lạnh của mặt đất, như muốn thắp sáng thế giới tối tăm này… Không! Không đủ!… Phải thiêu đốt cả vũ trụ này thành một đống tro tàn không cần phải biết điều gì sẽ xảy ra sau đó… Nhưng, mỉa mai thay, ráng chiều đã tắt tự bao giờ?
Hôm qua… một vệt sáng đa sắc được vạch lên màu mây xám. Ta cố chạy thật nhanh để đuổi theo, ta muốn níu giữ lại khoảnh khắc thần diệu này vì chắc rằng điều đó không bao giờ có thể lặp lại. Phải, ta đã thành công! Ta thành công với một sự thất bại ê chề khi nhận ra rằng đó chỉ là những ảo ảnh mong manh không hình không tướng, cho nên dù được lưu lại thì điều thần diệu đã biến mất từ lâu…
Và ngày hôm nay… ta đi dưới những gợn mây đuổi nhau giữa bầu trời xanh vắt. Ta chợt nhớ về những ngày hôm qua. Ảo tưởng về không gian toàn màu xám đen mà quên mất rằng những đám mây đen chẳng bao giờ có thể che lấp được toàn bộ ánh sáng. Ảo tưởng về những cuộc chiến là nguyên nhân khiến ta đau khổ mà quên mất rằng vì ta đau khổ nên những cuộc chiến mới diễn ra. Ảo tưởng về sức mạnh có thể dập tắt tất cả những ngọn lửa mà quên mất rằng những ngọn lửa luôn luôn cháy đến tận cùng. Ảo tưởng rằng mình có thể hiện thực hóa mọi điều thần diệu mà quên mất rằng khi được hiện thực thì sự thần diệu không còn là thần diệu nữa… Và ngày hôm nay… có một cơn bão của sự bình lặng đang xâm chiếm ta đẩy ta vào cô tịch và đẩy tất cả những giấc mơ dù xấu dù đẹp vào quên lãng…
Hà Thủy Nguyên