Home Sáng tác mới Thơ Khúc ca nàng Persephone

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ đến vào khắc xuân tàn…


Mùa xuân qua đi còn gì lưu luyến

Áo ta vương dải trắng vệt mây giăng

Ta mỗi bước theo dấu ánh trăng

Và tình nhân ngả nghiêng bên bóng tối

Nơi thế giới chẳng tôi đòi

Những vần thơ cất lời mưa rơi

Mừng một mùa xuân qua đời

 

Ta chôn xuân trong nấm mồ thi hứng

Ánh huy hoàng cũng nhạt mảnh trời trong

Ta vun muôn dặm hoa tàn

Chạm trời đất chỉ thấy mùa man mác

 

Nơi đẹp đẽ nhuốm buồn không xuân sắc

Ngả bên hồ ánh cái chết vào mây

Ta ngả mình nơi đây

Gẩy điệu vô hình

Cây đàn không dây vang vang điệu

 

Mùa những ái tình cũng qua đi

Dấu vết yêu đương hằn cỏ

Ta tĩnh lặng chẳng buồn vui

Chỉ nụ cười còn đọng môi

Lời tự tình bên suối

Gửi giây phút thinh không

 

Bức tranh này quá mênh mông

Ta đi mãi vào tĩnh tại

Đường ra không lối

Chỉ xuân tàn thôi

Chỉ ta thôi

Đã đóng khung mình êm ái

Ký tên kẻ vô hình

Triển lãm chính ta

Và chỉ ta duy nhất

Thưởng lãm ta

Thời khắc tận ngày xuân

 

Hà Thủy Nguyên

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Tỉnh

Tỉnh mộng cơn mưa vừa chớmNhẹ bước mênh môngĐã ướt đầm Một cuộc xuất sơn chưa lịch duyệtMộng còn vơ vẩn chén tiên thiênVân ảnh trập trùng chân trời lộngChẳng còn du tử kiếp bể sôngBặt dấu kẻ ngôngRượu ươn trà nhạtĐàn thô điệu, văn bợn mùiCảnh sắc đà bén vẻ tang thương Cơn mưa đổGiọt mông lungPhận mơ hồBong bóng cạn Kìa sấm độngTỉnh đi! Kết đôi vần thơ mớiRửa sạch chén cố nhânĐợi ai về gõ cửaSầu luân chuyển mây ngàn Hà Thủy

Ta mặc

Ta mặc áo trần gian Sông đời trầm chậm chảy Bóng gì in đáy nước Hồn ta hay áo ta? Ta mặc đời trầm luân Giương cung vào thăm thẳm Sao trời rụng dưới sân Lẫn bụi đời quái lạ Tạ mặc đồng phục hận Tắm hồn giữa máu tươi Vọng ký ức xa xôi Ta tìm ta trinh khiết Ta mặc ta mỏi mệt Ta mặc ta chán chường Ta chìm giữa khói sương Cất khúc sầu ai nhớ Ta cởi áo trần gian

Chiêu hồn ta

I- Có kẻ Gom góp những mảnh tàn linh hồn vãi vương giữa màn sương luân hồi chắp vá Phục dựng thời gian Gió về quần quật Bước vu vơ phố xá quỷ quái rợp trời máu vẩn mây Đi và đi và kiếm và đi và nhặt nhạnh Chút vụn quá khứ lẫn tro tàn Chút gương mặt quen đà biến dạng Này chút vàng son cũng phai màu Những câu thơ nhàu nhĩ rơi mưa Manh áo ướt còn vương máu nhỏ Ánh

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch