Home Sáng tác mới Thơ Khúc ca nàng Persephone

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ đến vào khắc xuân tàn…


Mùa xuân qua đi còn gì lưu luyến

Áo ta vương dải trắng vệt mây giăng

Ta mỗi bước theo dấu ánh trăng

Và tình nhân ngả nghiêng bên bóng tối

Nơi thế giới chẳng tôi đòi

Những vần thơ cất lời mưa rơi

Mừng một mùa xuân qua đời

 

Ta chôn xuân trong nấm mồ thi hứng

Ánh huy hoàng cũng nhạt mảnh trời trong

Ta vun muôn dặm hoa tàn

Chạm trời đất chỉ thấy mùa man mác

 

Nơi đẹp đẽ nhuốm buồn không xuân sắc

Ngả bên hồ ánh cái chết vào mây

Ta ngả mình nơi đây

Gẩy điệu vô hình

Cây đàn không dây vang vang điệu

 

Mùa những ái tình cũng qua đi

Dấu vết yêu đương hằn cỏ

Ta tĩnh lặng chẳng buồn vui

Chỉ nụ cười còn đọng môi

Lời tự tình bên suối

Gửi giây phút thinh không

 

Bức tranh này quá mênh mông

Ta đi mãi vào tĩnh tại

Đường ra không lối

Chỉ xuân tàn thôi

Chỉ ta thôi

Đã đóng khung mình êm ái

Ký tên kẻ vô hình

Triển lãm chính ta

Và chỉ ta duy nhất

Thưởng lãm ta

Thời khắc tận ngày xuân

 

Hà Thủy Nguyên

Tặng Vũ Hoàng Say

Tôi vẫn gọi Vũ Hoàng Chương là Vũ Hoàng Say...vì ông say mãi mà vẫn tỉnh, vì hậu thế lại lên cơn tung hô ông trong khi thứ ông cần chỉ là một trận say... Mưa chẳng thành cơn gió chẳng thành cơnMây tuôn nước tóc bạc ý dồnCó cuộc tang thương vừa ghé cửaTan tành nhân loại Bể tình cạn khô Nhịp đau khấp khởi mòn xương cốtMắt mờ vắng vẻ bước cố nhânNgười thơ lạc lối cơn thành bạiThành thị tàn hoa bụi

Tỉnh

Tỉnh mộng cơn mưa vừa chớmNhẹ bước mênh môngĐã ướt đầm Một cuộc xuất sơn chưa lịch duyệtMộng còn vơ vẩn chén tiên thiênVân ảnh trập trùng chân trời lộngChẳng còn du tử kiếp bể sôngBặt dấu kẻ ngôngRượu ươn trà nhạtĐàn thô điệu, văn bợn mùiCảnh sắc đà bén vẻ tang thương Cơn mưa đổGiọt mông lungPhận mơ hồBong bóng cạn Kìa sấm độngTỉnh đi! Kết đôi vần thơ mớiRửa sạch chén cố nhânĐợi ai về gõ cửaSầu luân chuyển mây ngàn Hà Thủy

Chiêu hồn vong bản

"Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản" (Trích "Bài ca man rợ" - Đinh Hùng) Ta lạc trần gian thân biệt xứ Trông vời cố quốc dõi thi từ Vong thân, vong quốc, vong hồn hận Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng Ta thuộc về đây ư Cõi thực? Nước nhà hư ảo Kẻ thân xa Lật tờ thơ nát Ly hương hát Một điệu lạc trần: vong bản âm Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai Có về đây ngưng đọng dựng

Say Rumi…

Tôi say một nỗi buồn trong giọt rượu Rumi hát bên tai Điệu xoay xoay Ly rượu rỗng không Vỡ Cố đô Đổ nát Thời đại vàng ngả nghiêng tiếng hát Khúc sáo thưa thoang thoảng trời chiều Con sư tử gầm rống chân trời đại mạc Kinh động ai đâu Gục đầu bên bãi cát Cửa cố đô đã rụng cánh rồi Tôi đi qua đại lộ chẳng bao giờ tắt nắng Chẳng giọt mưa nào đọng vũng chân tâm Những hoan lạc dục

Cởi mưa

Hè chưa cạn sen thu đà tới Giọt lơi lơi Xiêm áo nhuốm thơ rồi Bạc màu rực rỡ Mặc mưa Sũng mùa xúc cảm Ngơ ngơ như một vần thơ Lạc điệu Tôi vẫn manh áo cũ Con phố cứ đổi màu Muốt trắng một màu hoa không thực Rụng đầy hồ đêm Ccơn gió chẳng êm Len mùi ảo não Người đời trốn cả rồi sao Nơi căn phòng không lỗ Không cánh cửa mở Cửa đâu rồi? Tôi lang thang Đêm đổi