Home Sáng tác mới Lời cơn bão

Lời cơn bão

Sấm động biển xa
Trời chuyển màu điềm lạ
Cơn sóng cuộn trào
Nhấn chìm cơn điên dân tộc
Có bầy san hô đợi chết
Đợi con mồi tiêu hoá
Đợi mình hoá đá
Chiếm nhân gian

Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ
Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà
Những tường thành của khô cằn linh giác
Vụn vỡ
Cát bay
Lắng đáy xa
Nơi đây có phải nhà?
Ôi những người xa lạ
Ngươi hoá san hô chăng?
Hay bầy rong nhơ nhớp
Kết thành tường chặn đứng gió mưa thơ…

Các ngươi vô hồn
Đẩy tôi lưu lạc
Tôi nào phải phù du trong lạc thú sắc màu thềm lục địa
Tôi nào muốn hoá mình thành một nhánh san hô đợi chết
Hay một cọng tảo vàng đại đoàn kết giữa ngàn khơi
Tôi – cơn bão xa lưu lạc chẳng thể vào nhà
Chúng sợ hãi lắm mỗi khi tôi gầm thét
Tiếng gầm ngày sáng thế vào mỗi khắc khải huyền

Tôi sẽ quét sạch những hơi nồng nhiệt đới
Mùi ô uế loài người
Con người vĩ đại ư?
Chẳng qua là bụi vụn
Từ bức tường trơ trọi vô linh

Sẽ một ngày tôi tan biến, có hề chi!
Từ đại dương bao la, tôi trỗi mình tái hiện
Như loài thuỷ phượng hoàng chưa từng trong truyền thuyết
Chết trong nước và sinh ra trong nước
Nhịp nhịp thơ gọi gió xoáy nơi đây
Và sấm động trời mây
Lại lao về biển cũ
Trong cơn vô thức
Dù đã quên nơi đó là nhà

Hà Thủy Nguyên

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng Cổ Nguyệt vén rèm trăng Quảng Hàn cung đổ nát Thế sự cũng tan hoang… Đục ngầu nhân thế tro tàn Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn Gỗ đá ăn mòn nhân loại Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân. Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm Lướt thướt rung vàng thế sự Trăng vọng nước Nước vọng

Mưa ải bắc

Hãy để buồn dâng mưa đêm nay Riêng góc trời tây mây vương ải bắc Đêm rơi Đêm rơi Ánh trắng căn phòng vắng Cỗ máy vô hồn phản chiếu thế gian trơ   Tôi đã đi qua những giấc mơ Ướt đầm mưa quá cố Bóng người bên ta đêm nay Lướt qua như gió Sấm động cuối chân mây Cơn mơ hợp tan chưa dứt   Súng đạn đã cũ dưới cơn mưa Buồn biệt ly sao ngăn mộng bá quyền Chỉ có

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình? Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập

Thét ca

Ta thét dương trùng dương – Bão Ta thét vân điệp vân – Giông Ta thét ta ảnh lồng bóng Ta thét ta. Đau!   Vạn khối thét tuôn tràn mặt đất Trùng dương xa uất ức đọng hồn đau Mặn hơi máu, mặn hơi đời kiếp kiếp Đứt gãy thôi, tầng vực thẳm vô minh   Ta thét máu cuộn sóng tràn Ta thét mây vỡ tình tan Ta thét ta thấm đời thế tục Ta thét ta. Hoang!   Nén tiếng thét giữa

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru