Home Sáng tác mới Lời cơn bão

Lời cơn bão

Sấm động biển xa
Trời chuyển màu điềm lạ
Cơn sóng cuộn trào
Nhấn chìm cơn điên dân tộc
Có bầy san hô đợi chết
Đợi con mồi tiêu hoá
Đợi mình hoá đá
Chiếm nhân gian

Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ
Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà
Những tường thành của khô cằn linh giác
Vụn vỡ
Cát bay
Lắng đáy xa
Nơi đây có phải nhà?
Ôi những người xa lạ
Ngươi hoá san hô chăng?
Hay bầy rong nhơ nhớp
Kết thành tường chặn đứng gió mưa thơ…

Các ngươi vô hồn
Đẩy tôi lưu lạc
Tôi nào phải phù du trong lạc thú sắc màu thềm lục địa
Tôi nào muốn hoá mình thành một nhánh san hô đợi chết
Hay một cọng tảo vàng đại đoàn kết giữa ngàn khơi
Tôi – cơn bão xa lưu lạc chẳng thể vào nhà
Chúng sợ hãi lắm mỗi khi tôi gầm thét
Tiếng gầm ngày sáng thế vào mỗi khắc khải huyền

Tôi sẽ quét sạch những hơi nồng nhiệt đới
Mùi ô uế loài người
Con người vĩ đại ư?
Chẳng qua là bụi vụn
Từ bức tường trơ trọi vô linh

Sẽ một ngày tôi tan biến, có hề chi!
Từ đại dương bao la, tôi trỗi mình tái hiện
Như loài thuỷ phượng hoàng chưa từng trong truyền thuyết
Chết trong nước và sinh ra trong nước
Nhịp nhịp thơ gọi gió xoáy nơi đây
Và sấm động trời mây
Lại lao về biển cũ
Trong cơn vô thức
Dù đã quên nơi đó là nhà

Hà Thủy Nguyên

Oẳn tù tì thì ra cái gì

Oẳn tù tì thì ra cái gì Ra gì nào biết làm gì đây Mình với mình, chọn mình nào nhỉ Thôi thì tất cả tan theo mây   Lạc hồn về Tây, mơ tiền kiếp Duỗi tóc bay bay theo gió đông Bàn tay năm ngón vờn gió lộng Thiều ca vang vọng mảnh trời trong   Này một nắm đấm về biển cả Hư vô tung tóe khắp miền người Thét to một tiếng như sấm động Đời nay tan hoang trong thiên

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng Cổ Nguyệt vén rèm trăng Quảng Hàn cung đổ nát Thế sự cũng tan hoang… Đục ngầu nhân thế tro tàn Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn Gỗ đá ăn mòn nhân loại Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân. Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm Lướt thướt rung vàng thế sự Trăng vọng nước Nước vọng

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và