Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…
Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…
Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chã
Lạnh này ai đã lặng một cuộc chờ
Lặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trước
Bạn bè xa thẫn bóng chiều tà
Vút đàn bi ca
Vỗ nhịp vọng tiếng ta nghe ta văng vẳng cõi ngã điệu ngả chiều nghiêng vị ngã hư vô
Mỉm môi cười khóe nhếch mắt buông tóc rủ lơ thơ đóng màn thế sự

Nhấn điệu gió và rung hồn sông núi
Ta buông dây bật phím hoa khai
Khai nhật nguyệt đã đổi màu sương tuyết
Hàm tiếu mơ hoa rụng đắp mồ
Mơ hoa mơ rượu cũng mơ mơ
Thảo mộc thảo thơ đành thảo thảo
Ta nỡ xôn xao một điệu hành

Số kiếp thanh thanh vận nước long đong giương cung nghe tiếng dây lách tách rụng cuồng phong ngựa gục bên cầu soi phận cùng lực kiệt
Gió táp mưa sa la đà sao đọng đơi chân trời hé lộ dương quang đãng tầng không cõi tịnh
Phiêu liêu xiêu xoáy lốc say say men nghiêng độ tinh cầu chìm đáy khơi xa sóng động
Chuyển mùa

Hây hẩy nồm đông nồng mây mưa thiên linh địa
Lây phây cõi bắc sắc điệp hoa sơn độ hà
Vệt sao đưa phong kín thời khắc khắc tùng cắc bạn bè xa điểm trống động nhân tâm
Ngất ngư chầu gió chiều đô thị
Góc thành đông mở cổng ngóng thanh phong

Hà Thủy Nguyên

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng Cổ Nguyệt vén rèm trăng Quảng Hàn cung đổ nát Thế sự cũng tan hoang… Đục ngầu nhân thế tro tàn Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn Gỗ đá ăn mòn nhân loại Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân. Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm Lướt thướt rung vàng thế sự Trăng vọng nước Nước vọng

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Ngạo ca nổi gió

Ta nghêu ngao hát khúc dài luồn gió luồn chênh vênh đá núi Bóng hà sa phong trần mây lồng lộng Ta thổi dài cơn say Say mùa mạt thế về đây Dáng thần liêu xiêu điệu vũ Ta sẽ say cho bay hết đền đài Muôn bức tượng sứt đầu chẳng nuôi thiện ác Chỉ gỗ đá trơ trơ chờ mục nát Gió ta thổi qua và lả tả tro tàn… mây tan… tâm can xô lệch Cố nhân vắng lặng Băng tuyết đông