Hoàng cung chỉ còn là một đống đổ nát. Điểu Kinh náo loạn kinh hãi, dân chúng lật đật rủ nhau thu vén tài sản trong đêm.
Thiên Hoàng đứng trên đống đổ nát nhìn xuống phía dưới kinh thành. Tấm áo choàng của chàng ám bụi bay lất phất trong gió. Trong cơn phẫn nộ, chàng đã thiêu rụi tất cả. Thân xác của Điểu vương, vương hậu chỉ còn là một đám tro tàn. Điểu Kinh lúc này không còn ai ngoài chàng có thể lo liệu và sắp xếp, nhưng tung tích của Thiên Phụng vẫn không dấu vết. Nếu chàng bỏ Điểu Kinh đi tìm con gái lúc này thì Điểu tộc biết phải sao đây.
Trước cái chết của Điểu vương và Điểu Minh Hoàng, Thiên Hoàng không một chút xúc động, không một chút đau thương. Chàng thấy việc phải thế thì phải thế thôi. Cuộc tranh chấp của họ từ đầu chàng đã không muốn nhúng tay vào. Mọi cuộc chiến, dù khoác danh chính nghĩa, vẫn cứ là phi nghĩa.
Thiên Hoàng thở dài, quay lưng bước trên đá vụn. Chàng muốn thả bước đi không phải e dè để nghĩ về những bước đi sắp tới. Nếu những chuyện này bại lộ, Điểu tộc sẽ ra sao? Những tướng lĩnh cát cứ sẽ vì thế mà nổi dậy.
– Ông có gì để giải thích với ta không?
Thiên Hoàng giật mình bởi một giọng trẻ con nhưng nghiêm nghị. Chàng nhận ra trước mặt chàng chính là thế tử Điểu Lãnh Phong . Thế tử lúc này đã lên tám tuổi, phong thái lộ vẻ đĩnh đạc của bậc quân vương, da trắng mày dài, thanh tú như băng tuyết. Nhìn thấy cậu bé, Thiên Hoàng mỉm cười:
– Cha con giết mẹ con, còn ta đã giết cha con và phá hủy hoàng cung.
Thế tử mắt rưng rưng nhưng cố nắm chặt nắm tay để nén giận và nén cơn đau. Thiên Hoàng ngửa mặt lên trời, không biết nên cười hay nên khóc:
– Con có thể căm ghét ta, nhưng hãy nghe ta nói điều này… Trong thành dân tình hỗn loạn, ngoài thành các phiên tướng sẽ dẫn binh ngấp nghé ngôi báu. Chính danh lên ngôi Điểu vương giờ đây chỉ có ta và con. Nhưng ta sẽ không lên ngôi, từ giờ con sẽ phải cai trị cả Điểu tộc. Ta sẽ phò trợ con đến lúc con đủ lông đủ cánh, sau đó con muốn giết ta hay muốn tra tấn ta để trả thù thì cũng tùy ý con quyết định…
Thế tử nuốt nước mắt vào bên trong, lừ mắt nhìn thẳng vào Thiên Hoàng:
– Tại sao ông không giết ta và lên ngôi Điểu vương?
Thiên Hoàng xòe đôi cánh phượng hoàng, lắc người bay lên cao. Phượng hoàng sáng rực trong đêm tối tựa như mặt trời xuất hiện.
– Hãy biến thành thể phượng hoàng! Chúng ta cần thị uy để yên lòng dân chúng và bá quan.
Thế tử đứng lặng ngắm nhìn đôi cánh phượng hoàng của Thiên Hoàng. Đôi cánh ấy thật rực rỡ, thật huy hoàng, thật uy phong. Cậu chưa từng được thấy cánh phượng hoàng của cha cậu. Những ngày tập bay đầu tiên cũng là tự cậu liều mình. Một mình cậu vượt qua những cơn gió lớn ào ào trên đỉnh núi.
Thế tử bước từng bước lại gần phía Điểu Thiên Hoàng. Toàn thân cậu ánh lên màu bạc như ánh trăng giữa đêm đông trên đỉnh núi tuyết. Ánh bạc ấy hòa với làn sương khiến không gian xung quanh trở nên kỳ ảo. Đôi cánh bạc dang rộng, nhẹ nhàng nâng cậu khỏi mặt đất. Cậu hiển lộ dần dần hình thể của một con phượng hoàng bạc. Phượng hoàng bạc chưa lớn bằng phượng hoàng lửa nhưng ánh sáng đẹp đẽ thì không hề thua kém.
Người dân thấy ánh sáng của chim phượng hoàng, đổ xô ra đường phố reo hò. Dấu hiệu chim phượng hoàng bay trên bầu trời là dấu hiệu ngai vị Điểu vương vẫn vững vàng. Lần này, họ không chỉ được chứng kiến một chim phượng hoàng mà còn được chiêm ngưỡng hai chim phượng hoàng uốn lượn giữa bầu trời Điểu kinh. Họ nhanh chóng quên đi cơn chấn động trong đêm, quên luôn kế hoạch rời bỏ Điểu kinh chạy loạn. Họ cảm thấy yên tâm hơn khi thế lực bảo trợ họ vẫn còn rất mạnh mẽ.
Thiên Hoàng dẫn Lãnh Phong rời khỏi tầm mắt của đám đông dân chúng, lẩn vào sương mờ, bay về phía Hoàng Hoa cung. Hai người đáp xuống trước sân. Hoàng Hoa cung trong đêm chỉ có những đuốc lửa soi sáng nên khung cảnh trở nên mờ ảo, bí hiểm, không có vẻ hoàng nhoáng của hoàng cung. Nhưng Lãnh Phong từ trước đến giờ vẫn rất thân thiết với Thiên Phụng nên không cảm thấy xa lạ gì với Hoàng Hoa cung nữa.
Thiên Hoàng thúc giục thế tử Lãnh Phong:
– Mau đi ngủ! Ta còn có việc quan trọng cần giải quyết! Ở đây, thế tử sẽ được an toàn cho đến khi có thể lên ngôi trong vài ngày tới!
Thiên Hoàng bước nhanh vào bên trong nhưng Lãnh Phong lại có vẻ ngập ngừng. Cậu bé cứng giọng:
– Ta đã làm theo lời ông… Ta muốn biết sự thật!
Thiên Hoàng thở dài:
– Sự thật có cần thiết không… sự thật là ta vừa giết cha của con… thế thôi!
Cậu bé ngang nhiên bước lướt qua Thiên Hoàng, thản nhiên đi vào. Trước giờ cậu vẫn rất thích đến Hoàng Hoa cung. Khi Thiên Phụng bị giam lỏng tại đây, Thiên Hoàng không có ở Điểu Kinh, cậu thương mang đồ ăn ngon tới cho cô bé. Cậu luôn cảm thấy cô bé rất thân thuộc, rất gần gũi, không lạnh nhạt như cha cậu. Trước giờ cậu chỉ đứng từ xa quan sát Điểu Thiên Hoàng, chỉ hôm nay mới đứng gần như thế và thực sự nói chuyện. Chứng kiến ánh sáng từ thể năng lượng phượng hoàng của Điểu Thiên Hoàng, cậu mơ hồ cảm thấy có một mối liên hệ nào đó rất mật thiết với con người này. Cậu cảm thấy rằng chuyện vừa diễn ra còn nhiều uẩn khúc và muốn được biết. Nhưng Thiên Hoàng có vẻ không muốn nói cho cậu, thế thì một lúc nào đó cậu sẽ tìm ra sự thật.
Lãnh Phong theo Thiên Hoàng vào phòng ngủ. Nhìn ánh lửa bập bùng, cậu bất chợt nhớ tới Thiên Phụng, liền hỏi:
– Thiên Phụng hay thức khuya lắm… Nó đã ngủ chưa?
Thiên Hoàng cười buồn:
– Con quả nhiên rất quan tâm đến Thiên Phụng?
– Thiên Phụng đâu rồi? – Lãnh Phong hỏi tiếp.
– Một kẻ nào đó đã bắt cóc mất Thiên Phụng trong lúc hỗn loạn. – Thiên Hoàng cố giấu xúc động vào trong.
Lãnh Phong nhíu mày:
– Tại sao ông còn chưa đi tìm Thiên Phụng? Ông không sợ em ấy gặp nguy hiểm à?
Thiên Hoàng đến gần, nắm lấy vai Lãnh Phong nhìn vào mắt cậu bé:
– Hết đêm nay, con sẽ không còn là một thế tử nữa. Con sẽ là Điểu Vương. Con đã rất trưởng thành, nhưng cần phải trưởng thành hơn nữa. Một quyết định của con sẽ khiến hoặc trời long đất lở, hoặc bốn bề yên ắng. Con sẽ phải học cách ra quyết định chọn lựa một điều giữa rất nhiều điều. Có những việc với bản thân ta rất quan trọng, nhưng nếu nó chưa thật bức thiết thì chưa nhất định phải làm ngay. Nếu hôm nay ta không có mặt ở hoàng cung, mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ. Còn kẻ bắt cóc Thiên Phụng lại chưa rõ tung tích, ta chỉ có thể xử lý việc cần kíp trước mà thôi.
Thiên Hoàng buông vai cậu bé và quay đi. Bước đi của chàng gấp gáp nhưng nhẹ nhàng tựa hồ không phát ra tiếng động.
Thiên Hoàng quay trở lại Vân Trung Tửu bên hồ Vọng Tiên. Về đêm, quán vắng khách. Chỉ còn những người giúp việc dọn dẹp và tính toán sổ sách. Vừa nhìn thấy Thiên Hoàng, tất cả những người giúp việc tại đó đều cúi đầu chào. Thiên Hoàng hỏi:
– Chủ quán đâu?
Một người giúp việc đáp:
– Dạ thưa, đang ở trên lầu đợi chủ nhân!
– Người đưa đến rồi chứ? – Thiên Hoàng hỏi tiếp.
– Dạ vâng! Chủ quán đang chăm sóc cho cậu bé!
Thiên Hoàng bước nhanh lên tầng lầu. Toàn bộ người giúp việc trong quán đều là người của Ô thị, được đào tạo kỹ lưỡng. Người phục vụ bàn có khả năng nghe và ghi nhớ hết toàn bộ các câu chuyện của khách. Đầu bếp và người đi chợ có mối liên hệ với thương lái khắp nơi, nhờ thế những chuyện trên trời dưới bể trong Điểu Kinh và các vùng quanh đó đều được biết. Tất cả đều được ghi lại và phân loại bởi những người làm việc sổ sách tại quầy. Khi nào cần hành sự, những người canh gác tại Vân Trung Tửu sẽ giúp Thiên Hoàng thực hiện.
Trong lúc Thiên Hoàng giải quyết tên Điểu vương giả mạo Điểu Linh Hoàng thì người của Vân Trung Tửu nhận nhiệm vụ giải cứu cậu bé Điểu Tử Bằng đang bị quân ngự lâm đem phi tang. Cậu bé được đưa về tửu lầu, bảo vệ nghiêm ngặt.
Tử Bằng đã bị bẻ gãy đôi cánh lại mất máu và tổn thương tinh thần, nên vẫn mê man ngất lịm. Chủ quán từ lúc đưa Tử Bằng về, vẫn luôn ở bên chăm sóc cậu bé. Sau khi thuật lại tình trạng của Tử Bằng cho Thiên Hoàng, chủ quán còn nói thêm:
– Theo như tiểu nhân được biết thì Thần Y Hoàng Tế Thiên hôm nay có mặt ở Điểu Kinh. Nếu chúng ta đón hắn đến đây thì công tử Tử Bằng sẽ mau chóng hồi phục mà không cần đến chủ nhân phải cho cậu ta uống máu phượng hoàng.
Thiên Hoàng kinh ngạc:
– Hoàng Tế Thiên ở Điểu Kinh? Ngươi chắc chứ?
Chủ quán gật đầu:
– Dạ vâng! Hắn còn đến Vân Trung Tửu uống rượu vào chiều nay. Tiểu nhân sao có thể nhầm được!
Thiên Hoàng gật đầu ngẫm nghĩ:
– Lúc đầu ta tưởng là Minh Hoàng, sau đó lại nghĩ là Linh Hoàng bắt giữ Thiên Phụng… Hóa ra lại là hắn! Ngươi mau đi bắt hắn về đây!
– Không cần đâu! – Một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ.
Thiên Hoàng và chủ quán nhìn về phía cửa sổ. Ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ là Hoàng Tế Thiên. Tế Thiên mặc y phục đen, không cần che mặt, đang nhởn nhơ mỉm cười nhìn hai người. Chủ quán toan rút dao ném vào người Tế Thiên nhưng Thiên Hoàng ngăn lại:
– Hắn đã dám xuất hiện, tức là có điều muốn nói!
Tế Thiên nhảy khỏi ô cửa sổ ngang nhiên đi đến gần giường của Tử Bằng, thản nhiên giơ tay trái lướt khắp thân thể của cậu bé. Đó là cách Tế Thiên cảm nhận dòng năng lượng vận hành trong người của Tử Bằng:
– Đứa bé mất máu nhiều, nhưng không đáng ngại! Cũng không nhất thiết cần đến máu phượng hoàng. Tuy mất đi đôi cánh nhưng phẩm chất của đại bàng vẫn còn trong nó. Nó sẽ tự chữa cho bản thân thôi!
– Con gái của ta ở đâu? – Thiên Hoàng không quá quan tâm đến câu trả lời của Tế Thiên.
Tế Thiên đáp:
– Ngươi yên tâm, con bé an toàn. Nó đang được đưa đến thành Trấn Tây.
Thiên Hoàng ra hiệu lệnh cho chủ quán rời đi, rồi tiếp tục hỏi Tế Thiên:
– Ngươi muốn trao đổi gì?
– Tính mạng của con trai Chúc Thịnh Lai chỉ còn đếm từng tháng. Ta muốn ngươi dùng năng lượng phượng hoàng của ngươi để chữa trị cho nó!
Thiên Hoàng ngửa mặt cười:
– Thần y như ngươi có thể làm những chuyện như thế này sao? Thật đáng xấu hổ?
Tế Thiên cười nhẹ:
– Ta biết khi dùng thể năng lượng phượng hoàng của ngươi để trị bệnh nặng có thể khiến ngươi bị kiệt quệ năng lượng trong một thời gian dài. Nhưng ta đảm bảo với ngươi, không những ngươi được đoàn tụ với con gái, mà còn có được sự quy phục của nghĩa quân rừng Bạch Tùng và sự ủng hộ của Trấn Tây tướng quân Điểu Tùng. Với tình trạng của Điểu Kinh như hôm nay ta chứng kiến, có lẽ đó là những thứ ngươi thực sự cần…
– Với sức mạnh của ta, không gì không thể làm được! Ta đâu cần đánh đổi nhiều như vậy?
– Phủ Trấn Tây là nơi bất khả xâm phạm, ta không tin ngươi dễ dàng xâm nhập. Con gái ngươi sẽ được nuôi dưỡng trong phủ để lấy máu duy trì sự sống cho thằng bé. Nếu ngươi muốn cứu nó mà không thỏa hiệp, chỉ có thể phát động chiến tranh với phủ Trấn Tây. Ta tin ngươi sẽ không lựa chọn cách đó trong tình trạng này.
Thiên Hoàng bực tức gầm lên, đưa tay xiết cổ Tế Thiên:
– Ngươi dám…
Lâu lắm rồi Thiên Hoàng mới tức giận. Chàng không quen với cơn giận dữ này của mình. Đứng trước tội ác của Điểu Linh Hoàng, chàng không tức giận, chàng chỉ đơn giản là trừng phạt. Nhưng bây giờ thì chàng thực sự giận dữ. Tế Thiên tiếp lời:
– Ngươi tức giận bởi vì con gái ngươi rất quan trọng với ngươi. Thằng bé này cũng rất quan trọng với bọn ta, ta không còn con đường nào khác nữa rồi…
Thiên Hoàng buông Tế Thiên, hít một hơi sâu nén giận. Chàng hỏi lại:
– Ngươi nói nó là con trai của Chúc Thịnh Lai?
– Đúng vậy! Nếu ngươi cứu nó, ta sẽ quy thuận dưới trướng ngươi, vì ngươi mà giúp sức cho Điểu tộc chiến thắng Long tộc và Dã quốc, vì ngươi mà bảo vệ con gái ngươi.
Thiên Hoàng thở dài, ngồi phịch xuống ghế:
– Được, ta nhận lời… Nhưng không phải những gì ngươi vừa thuyết phục ta… mà vì những gì Điểu tộc nợ quận chúa Tử Quỳnh vì những quy tắc ngớ ngẩn…
Hà Thủy Nguyên
Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/