Mưa

Mây ùn ùn từ đâu kéo đến không biết… và trời mưa! Mưa! Lộp độp! Ào ào! Rả rich!… Mưa như một cuộc làm tình miên man của Đất và Trời…

…Mây đi một quãng đường dài để rồi trút xuống hết theo một cơn mưa rào vội vã. Để làm chi?

…Một hạt mầm đương đầu với bao thử thách, trải bao sóng gió, vươn lên thành một cái cây, cây ra hoa, ra quả và rồi bị một con chim nào đó nuốt mất. Để làm chi?

…Một con chim lạ cất cao tiếng hót diệu kỳ và nhận lấy cho cuộc đời mình là mũi gai đâm chảy cạn máu ở tim. Để làm chi?

…Chúng ta đang theo đuổi điều gì giữa cõi mênh mông  này? Con người sinh ra chỉ để chết hay để vĩnh hằng… Biết cũng để làm chi?

Giữa trời mưa, một nụ hoa khẽ nhú khỏi đám lá xanh mướt… Ngày mai, nụ hoa ấy sẽ thành một bông hoa rực rỡ với hương ngào ngạt không gì sánh nổi…Thế nhưng, trong cơn mưa một kẻ vội vã chạy vào chỗ trú đã vô tình dẫm nát nụ hoa mong manh ấy. Có những bông hoa chưa nở đã vội tàn… Có những con chim chưa kịp hót đã bị trúng đạn rơi xuống… Có những đứa trẻ chưa kịp khóc đã nhắm mắt im lìm… Và có những cơn mưa chưa kịp làm ướt áo người thì đã tạnh.

Sự sống thì quá ngắn mà cái chết lại quá dài… Cũng chẳng quan tâm để làm gì? Kéo dài sự sống là một tham vọng điên cuồng… Sống lâu mấy rồi cũng chỉ để chết…

Chỉ biết như cơn mưa chiều nay, Trời – Đất giao hoà nhau đến tận cùng để tuôn ra từng giọt tinh huyết… Mưa thật dữ dội! Mưa thật say! Mưa điên cuồng… để trút cạn hết khí lực của Đất – Trời, để những tiếng rì rầm của sấm không còn bức bối, để từ cõi xa xôi người ta vẫn gọi là “đường chân trời”, cầu vồng đẹp đẽ hiện lên chỉ là  một ảo ảnh mong manh!

Hà Thủy Nguyên

Trích tập truyện ngắn và tản văn “Bên kia cánh cửa”

Nhớ #5: Ngược chiều

Đi ngược chiều gió là một trải nghiệm cực khoái. Khoái cảm của cơn gió táp vào khuôn mặt, vào ngực, thổi tung những gì lả lướt như tóc và tà váy! Khoái cảm của một kẻ cưỡng lại tự nhiên. Những kẻ xuôi chiều không có được sự hưng phấn ấy. Tôi luôn thích thú khi cái lạnh luồn vào da thịt và cũng sợ hãi run rẩy khi cơn gió thấm vào bên trong. Đây là một thú vui hoàn toàn phản khoa

Nhớ #1: Thông cảm

Thông cảm với kẻ nào đó bạc nhược, kém cỏi và thiếu nhân tính là sự lãng phí lớn. Lý lẽ về sự thông cảm thường được viện dẫn để thoả hiệp với sự tồi tệ, chứ không phải để khiến mọi sự trở nên tốt đẹp. Những gì tôi nhớ về sự tha thứ của mình dành cho những người thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… đó là họ sẽ tiếp tục thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… Họ không

Thanh khiết và ô trọc

Mọi thứ trên thế giới này đang đến ngày tàn của nó. Không còn nhiều người nói đến sự thanh khiết. Không còn nhiều người đề cao phẩm chất thiêng liêng. Không còn ai sống như một thiên anh hùng ca bi tráng. Các nguyên mẫu lý tưởng bị đổ vỡ. Người ta tôn thờ Ma Qủy trên khắp màn ảnh, trên đầu môi chót lưỡi, trên sách vở, thậm chí trong các pháp môn. Người ta cho rằng lối sống thông minh nhất là

Ma thuật của ngôn từ

“Hôm nay, tôi nhốt mình cả ngày trong căn phòng kín.” Đó là một câu trần thuật không thể xác định được thời gian. Hôm nay là hôm nào? Cả ngày là bắt đầu từ bao giờ và kết thức từ bao giờ? Thậm chí, đến không gian cũng không thể xác định. Căn phòng kín đến mức độ nào? Một căn hộ 5m2 cũng có thể gọi là kín, một tòa biệt thự cũng là một cấu trúc đóng kín, một đô thị cũng

Cảm xúc

“Cảm xúc có thật chăng?” “Cảm xúc này có thực là của ta hay của ai đó đưa tới cho ta?” Một chút lá rụng có thể khiến ta buồn. Một cánh én chao liệng giữa bầu trời xanh ngắn có thể khiến ta hưng phấn. Một ánh mắt có thể khiến ta rạo rực. Một lời nói có thể khiến ta đổ vỡ… v… v… Cảm xúc đến từ những cái cớ nho nhỏ, lúc rất gần, lúc lại xa xôi. Càng chậm lại