Mây ùn ùn từ đâu kéo đến không biết… và trời mưa! Mưa! Lộp độp! Ào ào! Rả rich!… Mưa như một cuộc làm tình miên man của Đất và Trời…
…Mây đi một quãng đường dài để rồi trút xuống hết theo một cơn mưa rào vội vã. Để làm chi?
…Một hạt mầm đương đầu với bao thử thách, trải bao sóng gió, vươn lên thành một cái cây, cây ra hoa, ra quả và rồi bị một con chim nào đó nuốt mất. Để làm chi?
…Một con chim lạ cất cao tiếng hót diệu kỳ và nhận lấy cho cuộc đời mình là mũi gai đâm chảy cạn máu ở tim. Để làm chi?
…Chúng ta đang theo đuổi điều gì giữa cõi mênh mông này? Con người sinh ra chỉ để chết hay để vĩnh hằng… Biết cũng để làm chi?
Giữa trời mưa, một nụ hoa khẽ nhú khỏi đám lá xanh mướt… Ngày mai, nụ hoa ấy sẽ thành một bông hoa rực rỡ với hương ngào ngạt không gì sánh nổi…Thế nhưng, trong cơn mưa một kẻ vội vã chạy vào chỗ trú đã vô tình dẫm nát nụ hoa mong manh ấy. Có những bông hoa chưa nở đã vội tàn… Có những con chim chưa kịp hót đã bị trúng đạn rơi xuống… Có những đứa trẻ chưa kịp khóc đã nhắm mắt im lìm… Và có những cơn mưa chưa kịp làm ướt áo người thì đã tạnh.
Sự sống thì quá ngắn mà cái chết lại quá dài… Cũng chẳng quan tâm để làm gì? Kéo dài sự sống là một tham vọng điên cuồng… Sống lâu mấy rồi cũng chỉ để chết…
Chỉ biết như cơn mưa chiều nay, Trời – Đất giao hoà nhau đến tận cùng để tuôn ra từng giọt tinh huyết… Mưa thật dữ dội! Mưa thật say! Mưa điên cuồng… để trút cạn hết khí lực của Đất – Trời, để những tiếng rì rầm của sấm không còn bức bối, để từ cõi xa xôi người ta vẫn gọi là “đường chân trời”, cầu vồng đẹp đẽ hiện lên chỉ là một ảo ảnh mong manh!
Hà Thủy Nguyên
Trích tập truyện ngắn và tản văn “Bên kia cánh cửa”