Home Sáng tác mới Mưa cuối ngõ

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự
Vương
Vắt ngang sáu cõi
Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang
Mảng màu vá víu thời gian
Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn
Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn
Ướt

Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự
Mưa không phập phồng bong bóng phù thế
Gót chân ai
Không tiếng
Dắt những đoàn oán than
Hôm nay ngày vẫn chưa tàn
Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến
trần gian man mác giọt trời chẳng tan
lăn dài vệt đêm ứa lòng
Vệt rêu móc giọt tình tang
Phong kín đường trần xuôi ngược

Có nhà thơ cũ vừa ghé cửa
Mỏi gối chùn chân
Ngỡ chốn đây tửu quán
Gục cơn mưa phong trần
Ấy a say mất rồi a
Lả lơi mưa lướt
Chí sĩ rụng rời
Tang bồng đã gãy
Một giấc mưa mòn mê lộ chen chân
Gót chân phai dần
À ơi đánh giấc tần mần bên hiên

Hiên văn chẳng bợn cố nhân
Xa xôi cách một đường trần này thôi

Hà Thủy Nguyên

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo

Động thơ

Văng tiếng đời rơi hiên phàmMang mang phong linhNhạc cũ chảy dài khóe cửa Động cánh chuồn gánh mưaNgược dòng đạm thủyVô ô kìa cực Gió lọt qua khe đáy sâu vừaMây mưa ướt sũng một giấc trưaĐẩy hứng thơ tràn cơn xác thịtHoa bung cánh mướt hứng tình mưa Phong linh lặngLây phây giọt đời chạm khẽAi vừa ôm ấp mộng đầu Hà Thủy Nguyên

Vỡ

Ai lại qua một mùa đã vỡ Khu vườn hoang trơ trọi mảnh trời thơ Lòng đất động cựa quậy Lao xao buồn thơ ngang   Cứa xước giọt lòng rơi phơn phớt Phảng phất níu hồn vờ vĩnh Có ai loang bốn cõi vọng Sơn hà mất hay còn   Này đây là bầu thơ vừa nứt Ứa hứng tràn rớt xuống phàm nhân  Này đây là thanh đao mòn sứt Vung tan tành  Vỡ Vụn Rượu tràn sân   Mảnh hoa vỡ  Chiều