Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu
Cành cây khô dựng đứng sừng hươu
Vạch lên trăng vài đường máu
Có những tối cô độc với hoa hồng
Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm
Gác niềm vui lên gò đống trần ai

Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai
Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt
Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu
Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng tìm cái chết
Rồi gom vụn bụi cuộn mình theo gió
Tôi hồi sinh trong màu thẫm đỏ
Hoa hồng chúm chím trên tay

Tôi tự chuốc say bằng nỗi buồn sâu thẳm
Chẳng rượu nào sánh được hơi men
Bằng cõi lòng tôi u uẩn đêm đêm
Trong cơn la đà
Tôi bước lên dây
Chặng đường đu đưa xa tít tắp
Không chếnh choáng thì tôi đà chết chắc
Dưới sợi dây ôi khoảng không hũ nút

Tôi nẩy mình lên cao bằng nỗi buồn chắp cánh
Trời đang xanh đó ư, màu xanh sầu u
Hoa đỏ rụng như mưa
Mưa máu rồi ư
Tôi, tên ma cà rồng ngửa mình chờ thiêu rụi
Mặt trời đi trốn tôi rồi
Chỉ còn thiên hà tràn máu lên tôi

Vệt sừng hươu nẩy lá hoa
Trăng vằn lên cánh hồng nhung sắc đỏ
Đỏ như nỗi đau nơi tôi
Đỏ như cơn say đời tôi
Đỏ kiệt mình hủy diệt
Mưa máu nay đã chớm màu hồng thuỷ.

Hà Thủy Nguyên

Người bay

Những người bay mưa đêm Vỗ cánh về đâu thế? Tiếng đập cánh ướt sa phố xá Đèn nhoà tâm tư Hắt màu cổ miếu Hỡi ai Có bay qua nghĩa địa đông người Bóng ma dật dờ trên phố Ma ma người người chen chúc Áo quần cũ mới lộn nhau Trước sau chẳng thành hình Nén nhang cháy dở khiêu hồn vỡ Những người bay cô đơn quá Chẳng thấy nhau Lạc giữa thành phố nghĩa trang Hôm nay tôi đang sống nơi

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa

Khúc ca trong tù

Giám ngục mù U… Tối tối lang thang góc tù Huýt điệu nhạc phù du U u… Tiếng còi tuýt dài Ngày mai lại ngày mai Đi giữa những ai ai Hàng hàng khuôn mặt Giận dữ Khóc cười Tham lam Uất hận Mây đã giăng trời mù Đời đã bước vào thu   Góc tù kia có kẻ Lẩm bẩm lời đả đảo Ôm giấc mơ thiêu rụi Nhưng chẳng dám tự thiêu Hắn đả đảo đời Hắn đả đảo mình Nơi địa ngục

Khúc ca dưới mộ

Nắng chiều quái lạ Gió bạc sương Khúc du dương ai đàn trên cổ mộ Cỏ hoang hoang úa tàn thời phổ độ Chúng sinh rên, bùn nhơ mệnh số Khép nhật cung, tròn cuộc ngắn dài Miên man một giấc cô ai Lạnh nghe ta đó thở dài mồ hoang Biếng lười mặc gió điểm trang Phất phơ bạch nguyệt lang thang cõi trần Tinh cung chộn rộn ngôi thần Xác thân ở lại Ta thoát mộ phần Chúng sinh chộn rộn Ta lộn

Đêm nay

Hỗn loạn bóng Hỗn loạn dao đâm Hồn ma thức dậy Chạm vào đêm, bàn tay của nước… Vuốt qua  Mơn man Chờ đợi Ào ào đổ Sẽ chẳng còn lại gì giữa cõi miên man Chỉ còn đêm nay thôi Chỉ còn đêm nay thôi Đêm của những cơn điên Lửa thiêng chỉ còn là ảo giác Tiếng gầm gừ loài nhân sư đang kêu gọi Còn có vĩnh viễn nào lâu hơn bánh xe luân hồi Chỉ có đêm nay thôi Bánh xe