Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu
Cành cây khô dựng đứng sừng hươu
Vạch lên trăng vài đường máu
Có những tối cô độc với hoa hồng
Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm
Gác niềm vui lên gò đống trần ai

Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai
Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt
Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu
Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng tìm cái chết
Rồi gom vụn bụi cuộn mình theo gió
Tôi hồi sinh trong màu thẫm đỏ
Hoa hồng chúm chím trên tay

Tôi tự chuốc say bằng nỗi buồn sâu thẳm
Chẳng rượu nào sánh được hơi men
Bằng cõi lòng tôi u uẩn đêm đêm
Trong cơn la đà
Tôi bước lên dây
Chặng đường đu đưa xa tít tắp
Không chếnh choáng thì tôi đà chết chắc
Dưới sợi dây ôi khoảng không hũ nút

Tôi nẩy mình lên cao bằng nỗi buồn chắp cánh
Trời đang xanh đó ư, màu xanh sầu u
Hoa đỏ rụng như mưa
Mưa máu rồi ư
Tôi, tên ma cà rồng ngửa mình chờ thiêu rụi
Mặt trời đi trốn tôi rồi
Chỉ còn thiên hà tràn máu lên tôi

Vệt sừng hươu nẩy lá hoa
Trăng vằn lên cánh hồng nhung sắc đỏ
Đỏ như nỗi đau nơi tôi
Đỏ như cơn say đời tôi
Đỏ kiệt mình hủy diệt
Mưa máu nay đã chớm màu hồng thuỷ.

Hà Thủy Nguyên

Ma mơ mơ ma

Ma mơ mơ ma… Mơ cõi vong tình nơi giếng cổ Mơ mùa trăng lọt đáy khe xanh Mơ cốt tang thương ngoài biên tái Mơ hẹn ngày về kiếp luân sinh   Mơ ma ma mơ… Ma phong chướng khí vương niềm tục Ma tâm lả tả rụng bên ngàn Ma mị phất phơ men hồ điệp Ma giới tan tành trong nỗi đau   Ôm lòng ma… Đoái trông tiền kiếp Cắt nghĩa cơn mơ ta tự mơ ta Hướng về mai hậu

Lời của kẻ canh gác điều bí mật

Đêm lại đêm, ta mơ màng chìm đắm trong chiều kia sự sống Ngày qua ngày, ta vô hồn nhìn tất thảy rữa tàn cuốn theo lốc xoáy hư vô Ta, kẻ sót lại của thời quá vãng Níu giữ điều chi, vứt bỏ những gì!   Bên ô cửa sổ Bóng ma lướt qua vô thanh. Đêm Bước chân hối hả vô nghĩa. Ngày Ai nhớ ai quên thời quá vãng ?   Thôi thì, thơ ở cùng ta, nhạc ở cùng ta Trăm muôn

Trường ca Hồ Khúc

I - Hồ mộng Ta gẩy đàn khung trời đã cũ Khúc trăng sao xao động đáy Tây Hồ Ta ẩn mình nơi sương Cửu vĩ hồ ve vuốt tơ sen Duyên ai ấy à se dang dở Cho ai ấy à tương tư Trăng ấy à ánh bạc Thơ ấy à đang nhen Ký ức dâng lên tràn căng bầu ngực Ứa tình nhân gian   Hỡi ai chính nhân quân tử Luyến ái ta ư? Sợ ta ư? Có nghe ta cười nói

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa

Khúc ca dưới mộ

Nắng chiều quái lạ Gió bạc sương Khúc du dương ai đàn trên cổ mộ Cỏ hoang hoang úa tàn thời phổ độ Chúng sinh rên, bùn nhơ mệnh số Khép nhật cung, tròn cuộc ngắn dài Miên man một giấc cô ai Lạnh nghe ta đó thở dài mồ hoang Biếng lười mặc gió điểm trang Phất phơ bạch nguyệt lang thang cõi trần Tinh cung chộn rộn ngôi thần Xác thân ở lại Ta thoát mộ phần Chúng sinh chộn rộn Ta lộn