Home Sáng tác mới Nguội lạnh

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống
Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây
Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn
Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây

Cố học tham cợt cười cùng nhân loại
Cố si mê cho tròn cuộc ái ân
Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo
Sợi duyên nào đứt nối
Tôi và người
Hợp tan

Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian
Những gương mặt lướt đi mờ bóng
Nhân duyên mảnh dường tơ
Níu đứt
Buông vương
Con nhện già chết khô trơ xác tục

Những rúng động mênh mông hải sa
Ta cứ đi ngược chiều cơn sóng dữ
Mặn mòi bể khổ
Bờ không bờ
Ta bước trọn vòng không đích
Cũng vịt vờ trong ảo cảnh thần tiên
Của những hòn đảo trơ trơ màu mỡ
Ấp ủ hồn chúng sinh nuôi dưỡng chúng sinh

Tôi đã đi qua những bộ lạc vô nhân
Hiến tế cho các vị thần
Bằng thịt hoá thân
Các vị thần tự ăn mình rau ráu
Máu vương lên đất, đoạ đày chân tính
Tôi thoáng mơ về cái chết
Chúng rúc rỉa thân tôi đến khi thành nắm đất
Đã mỏi rồi, ôi nhạt mệnh thần tiên
Tôi lại thấy mình nguội lạnh

Tôi bước đi trên con đường tro ám
Ngọn lửa trần thiêu đốt khúc tuồng vui
Chẳng ai quen
Hóa tro thảy rồi chăng?
Nhất niệm tái sinh
Vào cuộc tham sân si trần tục
Vở bi kịch đã nhuốm màu hài hước
Tôi đau cho hết một cơn này
Rồi nguội lạnh chiều nay
Theo mặt trời về tây

Tôi chẳng nói lời vĩnh biệt
Bởi nhân duyên đứt nối vô kỳ

Hà Thủy Nguyên

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ