Home Sáng tác mới Nguội lạnh

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống
Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây
Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn
Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây

Cố học tham cợt cười cùng nhân loại
Cố si mê cho tròn cuộc ái ân
Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo
Sợi duyên nào đứt nối
Tôi và người
Hợp tan

Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian
Những gương mặt lướt đi mờ bóng
Nhân duyên mảnh dường tơ
Níu đứt
Buông vương
Con nhện già chết khô trơ xác tục

Những rúng động mênh mông hải sa
Ta cứ đi ngược chiều cơn sóng dữ
Mặn mòi bể khổ
Bờ không bờ
Ta bước trọn vòng không đích
Cũng vịt vờ trong ảo cảnh thần tiên
Của những hòn đảo trơ trơ màu mỡ
Ấp ủ hồn chúng sinh nuôi dưỡng chúng sinh

Tôi đã đi qua những bộ lạc vô nhân
Hiến tế cho các vị thần
Bằng thịt hoá thân
Các vị thần tự ăn mình rau ráu
Máu vương lên đất, đoạ đày chân tính
Tôi thoáng mơ về cái chết
Chúng rúc rỉa thân tôi đến khi thành nắm đất
Đã mỏi rồi, ôi nhạt mệnh thần tiên
Tôi lại thấy mình nguội lạnh

Tôi bước đi trên con đường tro ám
Ngọn lửa trần thiêu đốt khúc tuồng vui
Chẳng ai quen
Hóa tro thảy rồi chăng?
Nhất niệm tái sinh
Vào cuộc tham sân si trần tục
Vở bi kịch đã nhuốm màu hài hước
Tôi đau cho hết một cơn này
Rồi nguội lạnh chiều nay
Theo mặt trời về tây

Tôi chẳng nói lời vĩnh biệt
Bởi nhân duyên đứt nối vô kỳ

Hà Thủy Nguyên

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian Khắp thân trắng rợn màu ký ức Ô, ta lạc nơi nao Miền xa quá khứ nào   Mưa rơi rơi một màu thanh nhã Ta đếm sầu dưới mái hiên xa Mặc gối ai quỳ mỏi Lời thánh nhân quốc quốc gia gia Người cùng ta chẳng đoái hoài Hứng giọt trời Ướp hương lơi Có những chiều không thế tục   Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích