Home Sáng tác mới Pháp thoại đêm

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ!


A nan đa hỏi Ca Diếp:

“Thế giới này là gì ngoài giả huyễn?
Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa
Ta đang đeo đuổi điều gì?
Lời Đức Phật đã phôi pha
Như ráng chiều vụt tắt”

“Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao?
Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta
Lời Đức Phật đã bay xa
Nụ cười của ta cũng bay xa
Chỉ giả huyễn vẫn trập trùng giả huyễn
Những hiện thời cắt vụn
Khoảnh khắc này
Pháp thoại này không thực
Phải không A nan đa?”
Ma Ha Ca Diếp vẫn im lặng
Chỉ tiếng lòng xôn xao
Và gió nổi thét gào
Kêu gào giông bão

Tu viện xưa vắng lặng
Cõi Phật cũng tàn rồi
Niết bàn như hũ tối
Kinh sách rực cháy thôi
Ôi những lời giả dối
Vẫn nhen mầm trên môi

A nan đa khát khô hầu
Lời chàng ai nghe đâu
Thế gian đâu cần cứu rỗi
Chỉ bầy bồ tát lạc lối
Lủng lẳng giữa mây trời

Tiếng sen nở
Tiếng sen nở đêm
Lời Phật nay đã chớm quên

 

Hà Thủy Nguyên

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức

Tỉnh

Tỉnh mộng cơn mưa vừa chớmNhẹ bước mênh môngĐã ướt đầm Một cuộc xuất sơn chưa lịch duyệtMộng còn vơ vẩn chén tiên thiênVân ảnh trập trùng chân trời lộngChẳng còn du tử kiếp bể sôngBặt dấu kẻ ngôngRượu ươn trà nhạtĐàn thô điệu, văn bợn mùiCảnh sắc đà bén vẻ tang thương Cơn mưa đổGiọt mông lungPhận mơ hồBong bóng cạn Kìa sấm độngTỉnh đi! Kết đôi vần thơ mớiRửa sạch chén cố nhânĐợi ai về gõ cửaSầu luân chuyển mây ngàn Hà Thủy