Home Sáng tác mới Pháp thoại đêm

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ!


A nan đa hỏi Ca Diếp:

“Thế giới này là gì ngoài giả huyễn?
Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa
Ta đang đeo đuổi điều gì?
Lời Đức Phật đã phôi pha
Như ráng chiều vụt tắt”

“Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao?
Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta
Lời Đức Phật đã bay xa
Nụ cười của ta cũng bay xa
Chỉ giả huyễn vẫn trập trùng giả huyễn
Những hiện thời cắt vụn
Khoảnh khắc này
Pháp thoại này không thực
Phải không A nan đa?”
Ma Ha Ca Diếp vẫn im lặng
Chỉ tiếng lòng xôn xao
Và gió nổi thét gào
Kêu gào giông bão

Tu viện xưa vắng lặng
Cõi Phật cũng tàn rồi
Niết bàn như hũ tối
Kinh sách rực cháy thôi
Ôi những lời giả dối
Vẫn nhen mầm trên môi

A nan đa khát khô hầu
Lời chàng ai nghe đâu
Thế gian đâu cần cứu rỗi
Chỉ bầy bồ tát lạc lối
Lủng lẳng giữa mây trời

Tiếng sen nở
Tiếng sen nở đêm
Lời Phật nay đã chớm quên

 

Hà Thủy Nguyên

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ

Chiêu hồn ta

I- Có kẻ Gom góp những mảnh tàn linh hồn vãi vương giữa màn sương luân hồi chắp vá Phục dựng thời gian Gió về quần quật Bước vu vơ phố xá quỷ quái rợp trời máu vẩn mây Đi và đi và kiếm và đi và nhặt nhạnh Chút vụn quá khứ lẫn tro tàn Chút gương mặt quen đà biến dạng Này chút vàng son cũng phai màu Những câu thơ nhàu nhĩ rơi mưa Manh áo ướt còn vương máu nhỏ Ánh

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch

Cởi mưa

Hè chưa cạn sen thu đà tới Giọt lơi lơi Xiêm áo nhuốm thơ rồi Bạc màu rực rỡ Mặc mưa Sũng mùa xúc cảm Ngơ ngơ như một vần thơ Lạc điệu Tôi vẫn manh áo cũ Con phố cứ đổi màu Muốt trắng một màu hoa không thực Rụng đầy hồ đêm Ccơn gió chẳng êm Len mùi ảo não Người đời trốn cả rồi sao Nơi căn phòng không lỗ Không cánh cửa mở Cửa đâu rồi? Tôi lang thang Đêm đổi

DỌN MƠ

Giấc mơ nào đã qua Giấc mơ nào chưa đến Hoa rụng chiều tịch liêu Chuông rơi chùa gió đổ   Mơ bình yên đời trôi Mơ vinh quang nắng rọi Thét gào hồn quỷ dậy Xô chiều tàn liêu xiêu   Mơ - Ảo cảnh cõi kia Thực - Ảo cảnh đời ta Bóng quỷ mờ bóng gió Chiều đang qua! Thời gian   Hoa rã màu hư ảo Âm vang tan tan dần Mơ lắng trong chiều muộn Qủy nhòa nơi cõi Không