Home Sáng tác mới Pháp thoại đêm

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ!


A nan đa hỏi Ca Diếp:

“Thế giới này là gì ngoài giả huyễn?
Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa
Ta đang đeo đuổi điều gì?
Lời Đức Phật đã phôi pha
Như ráng chiều vụt tắt”

“Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao?
Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta
Lời Đức Phật đã bay xa
Nụ cười của ta cũng bay xa
Chỉ giả huyễn vẫn trập trùng giả huyễn
Những hiện thời cắt vụn
Khoảnh khắc này
Pháp thoại này không thực
Phải không A nan đa?”
Ma Ha Ca Diếp vẫn im lặng
Chỉ tiếng lòng xôn xao
Và gió nổi thét gào
Kêu gào giông bão

Tu viện xưa vắng lặng
Cõi Phật cũng tàn rồi
Niết bàn như hũ tối
Kinh sách rực cháy thôi
Ôi những lời giả dối
Vẫn nhen mầm trên môi

A nan đa khát khô hầu
Lời chàng ai nghe đâu
Thế gian đâu cần cứu rỗi
Chỉ bầy bồ tát lạc lối
Lủng lẳng giữa mây trời

Tiếng sen nở
Tiếng sen nở đêm
Lời Phật nay đã chớm quên

 

Hà Thủy Nguyên

Chiêu hồn vong bản

"Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản" (Trích "Bài ca man rợ" - Đinh Hùng) Ta lạc trần gian thân biệt xứ Trông vời cố quốc dõi thi từ Vong thân, vong quốc, vong hồn hận Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng Ta thuộc về đây ư Cõi thực? Nước nhà hư ảo Kẻ thân xa Lật tờ thơ nát Ly hương hát Một điệu lạc trần: vong bản âm Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai Có về đây ngưng đọng dựng

Tặng Vũ Hoàng Say

Tôi vẫn gọi Vũ Hoàng Chương là Vũ Hoàng Say...vì ông say mãi mà vẫn tỉnh, vì hậu thế lại lên cơn tung hô ông trong khi thứ ông cần chỉ là một trận say... Mưa chẳng thành cơn gió chẳng thành cơnMây tuôn nước tóc bạc ý dồnCó cuộc tang thương vừa ghé cửaTan tành nhân loại Bể tình cạn khô Nhịp đau khấp khởi mòn xương cốtMắt mờ vắng vẻ bước cố nhânNgười thơ lạc lối cơn thành bạiThành thị tàn hoa bụi

Ta mặc

Ta mặc áo trần gian Sông đời trầm chậm chảy Bóng gì in đáy nước Hồn ta hay áo ta? Ta mặc đời trầm luân Giương cung vào thăm thẳm Sao trời rụng dưới sân Lẫn bụi đời quái lạ Tạ mặc đồng phục hận Tắm hồn giữa máu tươi Vọng ký ức xa xôi Ta tìm ta trinh khiết Ta mặc ta mỏi mệt Ta mặc ta chán chường Ta chìm giữa khói sương Cất khúc sầu ai nhớ Ta cởi áo trần gian

Chiêu hồn ta

I- Có kẻ Gom góp những mảnh tàn linh hồn vãi vương giữa màn sương luân hồi chắp vá Phục dựng thời gian Gió về quần quật Bước vu vơ phố xá quỷ quái rợp trời máu vẩn mây Đi và đi và kiếm và đi và nhặt nhạnh Chút vụn quá khứ lẫn tro tàn Chút gương mặt quen đà biến dạng Này chút vàng son cũng phai màu Những câu thơ nhàu nhĩ rơi mưa Manh áo ướt còn vương máu nhỏ Ánh

Thà…

Chuông chùa gieo mùa rơi rơi Ta cười thiên hạ tàn rồi Bước vào mùa đau đớn Đọng môi Trăng ngất ngưởng mỉm môi Say say say một cuộc bồi hồi Lạc vào khung trời quá vãng Những tình nhân đợi chết trên đồi Tay cố gẩy một cung đàn cũ Chẳng thành nổi mùa thu Hoa bước vào cuộc thanh tu Chẳng gieo mầm tình điên loạn Đây là một cơn mơ dài Chẳng dệt hình thực tại Mắt nhìn ánh vẻ bi ai