Phố mưa

Phong vân rớt một cơn buồn chúa tể
Tóc buông lơi khăn ướt tuột vai trần
Ta trở về đây ly rượu ngọt
Đổ tràn lênh láng bóng mưa buông
Đô thành đọng
Một khắc buồn
Im bặt

Thời gian trút cơn say vào ai đây
Cố nhân cũng tan như bóng mây
Nhập nhoạng hơi men vừa chợt loãng
Phố lạnh người qua nhạt dấu giày

Lạnh ám phế thành
Tục lụy ủ men
Ta đốt hay chăng một ngọn đèn
Lướt
Ánh phất phơ
Cơn gió cũ
Tay hứng chút ta rơi phố nhạt nhòa

Hà Thủy Nguyên

Nguồn ảnh: Wallpaperflare

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ……rơi…biến động mùa… Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưaThả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa héRót trà ngòn ngọt cuống thời trôi Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩyGót sương mưa đà kín giang hồMột áng thơ vừa độ ngấmTiếng hồn đã ngâm Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữXòe mưa bóng hoa chợt tan hình Trận cờ dở nhịp đời thắng bạiTách trà sen đẫm nước thời qua Hà Thủy Nguyên

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ

À ơi…trôi…

À ơi mưa rơi bời bời thành thị ngày ma mị bén lả lơiÀ ơi lơi lơi thơ không lời tình tự con chữ cũng rụng rời lá lá hoa hoaĐoái hoài chi hoa tàn lá rụng sao rời trăng khuất mây trờiĐoái hoài chi trà nhạt rượu suông phòng không chẳng khép gió vu vơLạnh lạnh cơn mơ nào ai thấy ánh trăng mờ mịt mùng hồn ta ơƠ à bóng ma không nhà thê thiết bước biền biệt nẻo hư vôĐáy mồ xác

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru