Home Sáng tác mới Ru mặt trời

Ru mặt trời

Ru mặt trời

Mặt trời ơi

Ngủ ngủ thôi

Buông tay lơi nắng

Lơi ngự trị trần ai

Bằng niềm vui giả dối

Ta cần một chút buồn tê tái

Lẩn sương mây

Lô xô lạnh lẽo sóng hồ

Nắng kia ơi

Xin lịm tắt

Lịm

Im

Chìm đáy

 

Ta lang thang lang thang

Lê bước chân con đường cũ

Nụ cười mau tan

Rượu buồn không cạn

Ngửa tay xin một chút đau thương

Người đời ơi

Người đời ơi

Có rủ lòng…

Xin một chút cô đơn

Chút mây mưa mờ vạn dặm hoang liêu

Ai có chăng ai?

Nghèo cả rồi sao?

 

Ta bày tâm khản trên mây

Bố thí nỗi buồn cho ai đây

Mưa gió mù trời

Riêng ta một góc thành tây

Ru mặt trời ngủ lịm

 

Đêm nay ai buồn

Vong hồn thất thểu

Oan nghiệp giải rồi

Còn lại buồn thôi

Chuông chùa khàn hoen gỉ

Ừ thì sinh ly

Ừ thì tử biệt

 

Một tiếng than dài

À ơi

Mặt trời

Nắng hãy phai…

 

Hà Thủy Nguyên

Xuân ca

Ta ca vài điệu cũ Cô độc bỗng lên ngôi Thế gian lăn xuống dốc Giọng cao vút lên mây   Ca một chiều xuân hoa rụng rụng Cố nhân nào còn tiếc nhớ cố nhân Thư nào gửi về chân trời vắng lặng Bước trầm luân Hài rách Xước chân trần   Ca đêm nao độc thoại với riêng đêm Tay ve vuốt bờ vai trần lạnh lẽo Giọng ai oán hồn trở về mọi nẻo Phố lang thang Đèn nhạt Lá tả tơi

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Nằm xem sao rụng

Tôi sẽ đi đâu bên ngoài thế giới Vô biên quá ngàn vũ trụ xoay vần Bản đồ sao đã đốt Tới tận đâu cho gột sạch cơn điên   Tôi là "hoàng đế của vũ trụ vô biên" Nhưng chẳng thể mỉm cười qua vận số Dòng định mệnh xoay vòng không điểm đến Tôi mơ màng nghiền ngẫm vệt sao sa   Hôm nay tôi quá bao la Dải tinh tú lốm đốm màu cảm xúc Có một tôi ẩn mình phòng vắng

Tôi và mặt trời

Nước non loạn nhịp Hờ Mê đắm Một làn nước mảnh Đã xa khơi Tôi ngẩng đầu chẳng thấu nhịp đời Và sẽ gục Vệt hoàng hôn thẫm máu Mặt trời hồng, mặt trời hồng mọi nẻo Giật dây đời Điên loạn Bước theo Và điên loạn giương cung vào vô vọng Mặt trời cười Nhân loại rực cháy thui Tôi xếp cây cung vào hộc kín Quay lưng Chẳng ngóng mặt trời tàn Mặt trời níu tôi lời vô vọng Vì tôi là mênh

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn