chiều buồn tôi ư lơ thơ góc tường kín mùi nắng gió trườn vệt loang nứt xước thời gian
oang oang địa chấn mây lồng lộng
pháo loạn tầng không
những hồn điên loạn nhảy múa trượt dài con chữ mộng huyễn
cuồng là cuồng điên cuồng say cơn thú dữ
cuồng là cuồng điên cơn đói khát tinh thần
những van nài chẳng đáp
thét thét gào tuyệt vọng bốn bề xa
rủ rỉ ác tâm
rù rì lời lời luồn kẽ hồn xúi bẩy
những bần tiện tâm tư cõi lòng thối nát
những đớn hèn khiêu sợi oán than
Ai đấy ư? Gõ nhịp nhịp tan hoang một cỗ quan tài về cõi khác
Ai đấy ư? Đâu có cỗ quan tài nào
chỉ hoang địa nát bấy chẳng phím dương cầm gõ nhịp
bóng vật vờ giơ xương đói
bóng vật vờ hận cấu cào
ám khói rồi gương mặt ta trong tấm gương vỡ đổ dài in nền trời biêng biếc nào bóng bồ câu loạn nhịp
mẩu bánh mì vãi vương
vãi vương
vết chân chim dẫm đạp
chiều vỉa hè lơ ngơ hoang tưởng những thét gào
hú hét chiều khải huyền lặng lẽ vô thanh chẳng động một cọng cây
có sợi xích cột chân vào cõi tưởng
hành hạ máu xương bằng chút ít êm đềm
mê mải khúc serenade
giọt tầng không tí tách khung cửa gỗ nứt
bước đi nhẹ quá gạch đá ơi
thành phố cũ chìm rơi
lênh láng sắc màu loang lổ xúc cảm lên men ẩm mốc
rêu lêu hêu tiếng mèo tru tréo hoang mái tôn hoen gỉ
trượt chân rồi mèo ơi
ngã
đầm lầy
ướt nhẹp
à mây rơi
cũng đầm lầy
ướt nhẹp
tờ nhạc phổ cung đô trưởng tả tơi
nhà hát cứ trôi trôi trôi
phía mặt trời trượt ngã
rồi cũng ướt cả thôi
serenade xoắn xít tán dương xỉ bò bãi hoang
thanh vĩ cứa đứt chiều thành cổ
và bom rơi vẫn in hình thế giới
ác tâm này
vẩy
một nhịp
mèo kêu
Hà Thủy Nguyên
*Tranh Vita Brevis
