Home Sáng tác mới Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé

Cố nhân ơi

Ta đã lạc vần thơ

Một lời hẹn đã lạc trong tiền kiếp

Ô Thước kia, thôi vỡ vụn cho rồi

 

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé

Sông Ngân cuồn cuộn sóng mệnh trời

Cố nhân ơi

Hứng thơ chiều đã cạn

Hai tinh cầu xin xích lại cùng nhau

 

Cố nhân ơi, người là ai thế nhỉ

Người có nghe gió lạnh đang gào

Nơi ải bắc vong hồn thét gọi

Ký ức đội mồ, rung động cả trăng sao

 

Cố nhân lạc bước trong hoang loạn

Có nhớ ta chờ bến sông Ngân

Sông Ngân nay đã đổi dòng

Cưỡi thuyền lướt sóng ngược sông lên trời

 

Cố nhân ơi, hãy lãng quên chiều thất tịch

Lãng quên lời hẹn ước thuở xa rồi

Lãng quên hoang loạn nơi trần thế

Lãng quên ta đã lỗi hẹn cùng người

 

Chiều lỗi hẹn

Ta hóa thân lửa đỏ

Rực Ngân hà cho cạn kiệt nguồn cơn

Cố nhân, người cứ dỗi hờn

Lùa cơn gió lạnh cho tan nước nhà

 

Gió ơi gió, hãy đưa người xa mãi

Thoát hình hài về lại với nước mây

Còn ta, ta sẽ ở đây

Hóa thơ thành rượu cho say nước nhà.

 

Hà Thủy Nguyên

Lạc

Trúc Cổ thi mảnh Đôi bướm xanh Lạc lạc Thành phố thoảng thơ bay Trúc xinh, trúc xinh Nhã dáng hình Ta viết một điệu tình Nay ai nghe đâu Mây qua kẽ trúc mảnh khảnh ngón Níu Mây trôi Gió nổi hương thanh đạm Nay ai dừng chân Những cố nhân đã quen mùi phàm tục Lạc lạc Một vần thơ lạc nhịp Điệu thành phố giao hưởng bất tuân Trúc xinh lạc dáng hình Giữa hàng cây không thẳng Không mảnh khảnh níu

Điệu khác

Ta  khác ta mùa hoa cỏ Ta khác ta ngày bão giông Ta khác ta đêm trăng rụng Ta khác ai, ai khác ta   Này kẻ khác, ngươi có thấu Giấc mơ này khác giấc mơ kia Mơ trong mơ khác thực ngoài thực Gương mặt ta khác gương mặt ta   Mây ngang qua, kìa nắng khác nắng Sấm động rền, kìa mưa khác mưa Bi thương tràn, kìa mộng khác mộng Người quay đi, kìa đời khác đời   Bể thời gian

Giấc bình yên

Những mùa thao thức Tôi ghé qua tim người Tìm một chút bình yên À ơi dịu lại cơn điên Những thiên đường sụp đổ Chỉ lòng người gào thú dữ Lãng quên đời Cơn say máu cuồng phong Và chỉ còn đôi ta Người và tôi Nay đã ngủ rồi Trong tình yêu không định nghĩa   Mùa lại mùa đã mấy mùa nhân loại Xác phàm thay chẳng giải thoát hình hài Ta và người mắc kẹt nơi đây Nơi tình yêu vĩnh

Chải tóc heo may

Chải sợi tang thương rớt mưa Lơ thơ tơ tóc Thiếu phụ ngả thu Lá vàng gói mùa Sương điểm đô thành phế Chải sợi thời gian rụng Ai nâng niu nỗi đau Màu khẳng khiu cây gẫy Nhựa ứa sầu Hồn phế đô thoảng mơ Ta đi vào quá khứ Mây viễn xứ giăng giăng Tóc trải dài phế tích Cuộn hồn thu ngàn năm Khinh nhẹ lướt phố mây Tóc lộng gió heo may Người đời bước về đâu, trôi về đâu Ngàn

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch