Home Sáng tác mới Thả cờ gặp mưa

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ…
…rơi
…biến động mùa…

Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưa
Thả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa hé
Rót trà ngòn ngọt cuống thời trôi

Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩy
Gót sương mưa đà kín giang hồ
Một áng thơ vừa độ ngấm
Tiếng hồn đã ngâm

Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữ
Xòe mưa bóng hoa chợt tan hình

Trận cờ dở nhịp đời thắng bại
Tách trà sen đẫm nước thời qua

Hà Thủy Nguyên

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ Buông lơi cây đàn muôn dây Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây Chỉ hồn ta rung điệu nắng Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt Câu thơ này Là một sợi dây nắng đã rung lên Thành phố bắt nhịp Một khoảnh khắc buồn và đẹp Thời gian ơi, trôi trôi Để những gì qua đi còn mãi Vẻ trinh nguyên Cuộc

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn Vì thế gian vui cười quá Vui cười đến lạc hồn Mê đắm chân trời xa Vui trong những cơn say Và điên vũ điệu triền miên Bay và bay Trong cơn hoang loạn tinh thần Để quên mình rất gần Rất gần Cõi hư vô Nơi đơn độc Trong nỗi buồn lặng   Ai đang vui cười ngoài đó Có nghe mưa, nghe mưa Đời buồn đã tạnh chưa Ta cạn ly rượu chưa Ta sống tận đời chưa Ta

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một