Home Sáng tác mới Thả cờ gặp mưa

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ…
…rơi
…biến động mùa…

Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưa
Thả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa hé
Rót trà ngòn ngọt cuống thời trôi

Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩy
Gót sương mưa đà kín giang hồ
Một áng thơ vừa độ ngấm
Tiếng hồn đã ngâm

Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữ
Xòe mưa bóng hoa chợt tan hình

Trận cờ dở nhịp đời thắng bại
Tách trà sen đẫm nước thời qua

Hà Thủy Nguyên

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Thơ một đêm xuân

Hoang đêm Những mái nhà u uất hận đô thành Rít oán màu xuân không sắc Lại một bài thơ đã thêm Lại một ngày đau qua nhanh Lại một tương lai chẳng chắc Lại chuỗi dài thắc mắc Về vô hạn trần gian Bầy âm hồn chẳng tan Rít hơi cay trần thế Níu bám điều chi Chút cơm cặn canh thừa Chờ tinh thần thối rữa Lại thêm người thối rữa Lại thêm Lại thêm Và đêm ứa cơn đói khát Ôi đô

À ơi…trôi…

À ơi mưa rơi bời bời thành thị ngày ma mị bén lả lơiÀ ơi lơi lơi thơ không lời tình tự con chữ cũng rụng rời lá lá hoa hoaĐoái hoài chi hoa tàn lá rụng sao rời trăng khuất mây trờiĐoái hoài chi trà nhạt rượu suông phòng không chẳng khép gió vu vơLạnh lạnh cơn mơ nào ai thấy ánh trăng mờ mịt mùng hồn ta ơƠ à bóng ma không nhà thê thiết bước biền biệt nẻo hư vôĐáy mồ xác