Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu
Huýt sương động phố không mùa
Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám
Lòng tôi có bện mưa buông

Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt
Đề dăm câu gói gọn một tình thơ
Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở
Đêm nay vừa mở với vô cùng.

Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ
Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang
Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng
Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ đa mang.

Người đã quên bởi chăng đời không thu?
Hay thu quên bởi linh hồn chật hẹp
Sao chứa nổi bảng lảng khói sương
Hay một chút tang thương nơi cọng lá…

Ta gọi nơi đây mùa thu
Khuyết đâu âm vận sương mù
Ảo hoá chập chờn mộng cũ
Đầu tỉnh mà tim vẫn chần chừ…

Ngắt một chùm thu cúc
Hương hồ vô vị
Ép một vần thơ
Điệu hồ vô duyên
Thở một nhịp sống
Hơi hồ cận tử
Ồ ta đà chạm thu!

Ta đêm nay hồ như
Thu chuyển
Phác mầu sầu u mờ nhạt
Vào cõi người mang mang.

 

Hà Thủy Nguyên

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi Tôi Tôi Tôi Nẻo đường xa mịt gió Phản chiếu những vẻ tôi Tôi khóc Tôi cười Tôi ân ái và tội lỗi   Vun vút ngược chiều tôi Ti tỉ hình hài Có mang mặt người không nhỉ Tôi không phải Không bao giờ Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng Tôi chưa chết và không bao giờ chết Tôi vĩnh viễn mênh mông Thời gian - dòng sông đã cạn dòng Tôi khơi thông từng khoảnh

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ Chút thơ cựa quậy Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ Tháng ngày này ôi êm dịu quá Cái êm dịu dối lừa Của tuổi về trưa Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp Giả quên gió lốc lặng rồi Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy