Home Dịch thuật Dịch thơ Thăng Long – Nguyễn Du

Thăng Long – Nguyễn Du

Kỳ 1:

Sông Lô núi Tản năm tháng qua,
Thấy lại Thăng Long ta đã già.
Ngàn năm điện cũ thành đường lớn,
Một dãy tường nay tiếm cung xưa.
Mỹ nhân thuở ấy ôm con nhỏ,
Chàng trẻ năm nào hóa lão gia.
Trằn trọc đêm trường lòng cay đắng
Một mảnh trăng thanh vọng sáo xa.

Kỳ 2:

Đây thành mới đắp vẫn trăng xưa
Thăng Long thuở ấy chốn đế đô
Dọc ngang đường xá mờ dấu cũ
Cũ mới sáo đàn lẫn điệu ca.
Ngàn năm phú quý mồi tranh đoạt
Bè bạn thiếu thời mất còn ư.
Thế sự nổi chìm đành than thở
Phau phau đầu bạc chỉ mình ta.

Hà Thủy Nguyên dịch

Bản Hán Việt:

Kỳ 1

Tản lĩnh Lô giang tuế tuế đồng,
Bạch đầu do đắc kiến Thăng Long.
Thiên niên cự thất thành quan đạo,
Nhất phiến tân thành một cố cung.
Tương thức mỹ nhân khan bão tử,
Ðồng du hiệp thiếu tẫn thành ông.
Quan tâm nhất dạ khổ vô thuỵ,
Ðoản địch thanh thanh minh nguyệt trung.

Kỳ 2:

Cổ thời minh nguyệt chiếu tân thành,
Do thị Thăng Long cựu đế kinh.
Cù hạng tứ khai mê cựu tích,
Quản huyền nhất biến tạp tân thanh.
Thiên niên phú quý cung tranh đoạt,
Tảo tuế thân bằng bán tử sinh.
Thế sự phù trầm hưu thán tức,
Tự gia đầu bạch diệc tinh tinh.

 

Con đường viết của tôi (3): Sự “hay” muôn vẻ, chi bằng cứ đúng lòng mình

Các bạn click vào để đọc thêm:  “Con đường viết của tôi”  “Hay” là một khái niệm rất chung chung. Đọc một áng văn tuyệt mỹ, anh bảo hay, tôi bảo dở, âu cũng là lẽ thường tình. Hay dở cũng như xấu đẹp, tùy vào trình độ cao thấp, và thói quen tư duy của người tiếp nhận. Bàn về lẽ hay dở, tôi đặc biệt tâm đắc với lời than của Hàn Phi Tử hơn hai ngàn năm về trước: “…lời nói thuận

Lộng ca

Kinh kỳ nằm dài Ta chờ gió lộng Lộng ùa hoa rụng Lộng phàm nhân sân hận Lộng kịch trần khép màn Lộng bụi tan trong gió   Ta dạo bước kinh kỳ Sưu tầm gió Lộng mùa quá khứ Lạnh túi thơ Khúc ả đào í a phong nguyệt Rượu ngả nghiêng tràn phố không người Ta khóc một thời Ta cười một đời Bước giai nhân lang thang đêm tịch mịch   Lộng chiến tranh ồn ào náo nhiệt Lũ trẻ con khoe

Tại sao tôi viết – George Orwell (2): Văn chương và chính trị

Có thể thấy rằng những xung lực khác nhau này đã phải giao tranh với nhau như thế nào, và bằng cách nào chúng lan truyền từ người này sang người khác theo thời gian. Theo bản chất – cứ cho rằng “bản chất” là trạng thái bạn đạt được khi bạn lần đầu trưởng thành – tôi là người mà ba động lực đầu tiên mạnh mẽ hơn động lực thứ tư. Ở thời bình, tôi có thể đã chỉ viết những cuốn sách

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Nhảm #9: Đám đông

Các cá nhân chỉ tập hợp với nhau thành đám đông khi họ có một cái "tình" nào đó để "biểu". Tức là, đám đông bị một cái tình nào đó chi phối, thường là những cảm xúc mang tính tàn phá như đau thương hay giận dữ, và thậm chí là hí hửng. Đừng có đi ngược chiều với đám đông, vì sẽ bị đám đông dẫm cho bẹp dí. Chỉ kẻ ngu mới vậy. Kẻ khôn sẽ hùa vào đám đông, lợi dụng