Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động

Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn

Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn

Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động

Hãy nghe tiếng thở than

Khắc xuân tàn

Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da

 

Có những ký ức đã xa

Đọng nơi mi mắt

Có đáy hồ trong bích ngọc

Cô độc thẳm sâu

Gió khuất nẻo đâu

Rã cánh đào tươi úa nhàu

Tiếng chuyển mùa chầm chậm

Trườn trên lá thay màu

 

Chẳng bầu trời nào tồn tại nơi đây

Mây đà héo úa góc trời tây

Hoàng hôn không lặn

Khắc này vĩnh cửu

Trong một ngày đợi chết

Vạn vật vô tri

 

Chớp làn mi

Mùa xuân đã ra đi

Không trở lại

Khắc này

Dòng sông đã trôi đi

Không đọng lại

Khắc này

Ta đã qua đi

Không hiện lại

Khắc này

 

Đào hoa phủ kín thịt da

 

Hà Thủy Nguyên

 

 

 

 

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Quanh co mưa

Gió hầy hây hẩy lộng đại phongBạt ngàn nước động ướt trời đôngGào loạn giang sơn thần kinh độngTrượt tay chén vỡVụnToang thời Giáng phàm một cuộc ngàn năm mộngRượu loãng tu hoài chẳng được sayDặm mưa hài cũ đâu hằn dấuGót mòn thân mỏi bóng lãng nhânCơn mộng chập chờn tia chớp giậtNẩy giọt rơi tànCuộc hơn thuaMà men rượu cũng chuaMùi thời gian phai lạt Ta cứ thếTròn ngày quaBốn bể chẳng là nhàTha nhân ai mà chẳngĐể lại bóng lưngĐổ dài dặm

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian Khắp thân trắng rợn màu ký ức Ô, ta lạc nơi nao Miền xa quá khứ nào   Mưa rơi rơi một màu thanh nhã Ta đếm sầu dưới mái hiên xa Mặc gối ai quỳ mỏi Lời thánh nhân quốc quốc gia gia Người cùng ta chẳng đoái hoài Hứng giọt trời Ướp hương lơi Có những chiều không thế tục   Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục