Mưa… mưa không dứt… những ánh nắng vội vã trở nên đáng sợ. Nắng lờ nhờ một thứ giả tạo. Mọi sự vội vã đều giả tạo. Giả tạo yêu vì không thể yêu, giả tạo cô đơn vì không thể sống cô độc, giả tạo sự tự tin vì đầy những mặc cảm và muốn trốn chạy khỏi chúng bằng đủ loại khoe mẽ với cuộc đời… Con người là vậy! Vội vã sống, vội vã thở, vội vã ăn, vội vã làm việc và vội vã chết… Mọi thứ đều lướt qua một cách khó chịu, giống như ánh nắng le lói sau mưa kia. Nó đã không thể kiên nhẫn đợi hết cơn mưa (có lẽ vì sốt ruột muốn vạn vật thoát khỏi ngập úng hoặc là nó đã quen với sự chuyên chế của mặt trời), do đó, nó quyện theo mùi ẩm mốc, hôi thối và những con côn trùng bẩn thỉu. Mọi sự cứu rỗi vội vã đều mang theo những nghiệp chướng ô trọc.
Hàng ngày, tôi sống với những cuộc chiến suy nghĩ, những khát khao cải cách, những mong muốn cứu rỗi nhân loại khỏi vũng lầy của tinh thần. Nhưng rồi tôi nhận ra tôi không đủ dũng khí để lao xuống vũng lầy ấy, để tạp nhiễm mọi thứ đời thường được nuôi dưỡng bởi sự vội vã, tôi không phải bông sen lớn lên trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tôi độc đoán tới mức chọn cho mình một cuộc sống bình lặng, cố biến mình thành ý tưởng của sự cải cách và cứu rỗi. Không thể cải cách được ai, tôi chỉ cải cách mình, tìm kiếm niềm vui trong mỗi điều mới mẻ diễn ra với bản thân. Không thể cứu rỗi ai, tôi chỉ có thể tự cứu rỗi mình khỏi vạn vạn nghĩ suy không điểm đến được tạo bởi chuỗi thời gian xoay vòng vô tận.
Hôm nay tôi bình lặng trong căn phòng, không làm gì cả. Ngoài kia là tiếng người cười nói, tiếng hát karaoke và tiếng ánh nắng vô thanh chiếm cứ cơn mưa. Tôi im lặng nhìn vài hình ảnh lướt qua đầu, vài điều lo lắng về tiền bạc và danh tiếng cuộn lên trong tâm trí. Rồi tất thảy im ắng. Những tiếng vọng siêu nhiên xa gần đứt nối, rồi chấm dứt. Tôi rơi vào bóng tối, không phải ánh sáng tâm thức. Mọi lời thuyết giảng về ánh sáng đều đến từ những kẻ tràn ngập đức tin tới mức không nhận ra rằng đó là sự giả dối, như con cá điện dưới đáy sâu cố đuổi theo cái ánh sáng lừa mị của chính mình.
Trong bóng tối, tôi ý thức được tôi. Tôi trở nên toàn thể. Trong bóng tối mọi cảm nhận đều trở nên vi tế và cái đẹp nảy sinh. Tôi không ngập trong ánh sáng bởi vì tôi chính là ánh sáng. Bằng ánh sáng của mình tôi kiến tạo mọi thứ! Tôi kiến tạo nên khoảnh khắc này ẩn sâu trong sự bình lặng. Đức tin của tôi là chính mình và thế giới là tấm gương phản chiếu chính tôi. Trong khoảnh khắc này tôi không thuộc về nhân loại. Trong khoảnh khắc này tôi đã hoá thân thành ý tưởng.
Mưa nữa chăng? Nắng nữa chăng?
Hà Thủy Nguyên