Home Sáng tác mới Tôi sẽ tan thành vô cực

Tôi sẽ tan thành vô cực

Tôi suy tàn
Bão giông tan
Cơn mơ đêm đã bình an
Chỉ ký ức tình yêu bùng cháy
Trong nắng hạ
Lập lòe nụ cười ma
Những vong hồn đã yêu một thời đến chết

Nơi góc phố vương mưa
Ai như tôi đứng đợi
Đợi ai
Khoảnh khắc đọng lại
Chẳng trôi chảy
Đồng hồ đã vỡ
Thời gian gãy vụn
Sấm động mơ đêm

Tôi úa tàn như hoa
Ép khô
Ký ức
Tôi tiêu bản
Của tình yêu vĩnh viễn
Cơn mưa nào thức tỉnh tôi
Tôi chìm nơi góc phố
Vẫn đợi
Đợi mình tan biến

Khúc ca xưa lặp luân hồi
Hình bóng tôi lang thang điệu cũ
Ánh đèn vàng
Ca nhi cất tiếng
Hồn tôi bay chập chờn tạo hóa
Tôi còn chút hồn gửi lại thế nhân
Thế nhân đau
Nỗi đau tiền kiếp
Nuôi thành hiện thân tôi

Nắng hạ ơi, nắng thế
Thiêu tôi đi
Tôi hóa bụi nắng rồi
Bụi nắng vương cố nhân
Phảng phất tôi khóe miệng buồn
Chàng nhớ ca nhi
Hay nhớ tôi?

Tôi sẽ tan thành vô cực
Vũ trụ buồn vô tận
Tôi có tàn được đâu
Ôm chấp niệm mỉm cười vai diễn cũ
Tỉnh mơ rồi
Lại đắm mơ thôi

Cố nhân ơi, tôi vẫn đợi
Góc mưa xưa
Góc lỗi nhịp thời gian
Tôi bất tử cùng năm cũ
Cùng yêu nhau
Cái chết có sao đâu!

 

Hà Thủy Nguyên

ĐÊM PINK FLOYD

Rít một nhịp da diết Tru lời sói cô đơn Lạc bước thành phố lạ Đêm ma đi, ma đi Không mạch máu Cơn khát nhịp trống dồn Ta bóp vụn thế giới Vỡ ra những mảnh tường Ta nghiền kim cương vỡ Cho bay theo cuồng phong Hạt kim cương găm vào mắt Hạt kim cương găm vào tim Loài người thôi bạc nhược Thôi lầy trong bùn tanh Kìa bên kia mặt trăng Bóng đen nào ập tới Ta rọi chiếu hư vô

Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Hà Nội gió đổ mưa Sầm sập bóng Thời gian sắp sửa luân hồi tiếng người thưa tiếng đời lạc giọng Và tiếng Tôi Ra rả Lời vụn vặt rụng tả tơi với bao người đã lạc giọng trong đời Im lìm mưa xuyên thời gian đầu trần hứng giọt nước phong trần thoảng giọng cung thương câu hát kinh kỳ xưa cũ vọng từ câu chữ chưa dứt dòng tự sự tôi dở dang tôi đã thôi rồi tâm sự ngàn xưa và ngàn

Thiên thần ngã

Bài thơ tìm được trong notes cũ xa lơ xa lắc từ những năm 200x, xa tới nỗi không nhớ vì đâu mà viết bài thơ này, cũng không nhớ đến nó trong rất nhiều lần tuyển thơ để in, nói thẳng ra là không nhớ đến sự tồn tại của nó. Bắt gặp lại mà như thấy mình thời xa xưa. Bình minh... Những thiên sứ cất cao đôi cánh thả xuống vai người nắng - gió - bão - mưa buồn vui và

Ta lạc vào xa vắng

Ta lạc vào xa vắng Trập trùng thức mây lồng Ai đợi ta cõi sống Nhịp luân hồi vang vang…   Ta lạc vào xa vắng Ai kẻ đóng vai ta Uốn éo một khúc ca Ta có về chăng nhỉ ?   Ta lạc vào xa vắng Kìa là mộng hay đời Nhân thế một kiếp chơi Biết nên đi hay ở ?   Ô kìa cổ mộ ngàn năm vắng Ô kìa cố nhân như bóng mây Ta đợi ta Bụi hồng dương quang lấp

Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng Buồn Ta mênh mang Nghêu ngao khúc hát câm Sau lưng, ô kìa, điêu tàn   Ửng làn vàng gió lạc Có bầy người quá khứ Lẫn lộn giữa xa hoa Thành phố điêu tàn Ánh đèn lộng lẫy Lầm rầm lời ký ức Gọi ta ư?   Các ngươi nghe chăng Bụi điêu tàn phủ kín trăng Thành phố đóng băng Nơi con tim đã thôi thổn thức Nơi đôi mắt đã ngưng tìm kiếm Ta điêu tàn chưa? Nỗi buồn ta