Home Sáng tác mới Tôi sẽ tan thành vô cực

Tôi sẽ tan thành vô cực

Tôi suy tàn
Bão giông tan
Cơn mơ đêm đã bình an
Chỉ ký ức tình yêu bùng cháy
Trong nắng hạ
Lập lòe nụ cười ma
Những vong hồn đã yêu một thời đến chết

Nơi góc phố vương mưa
Ai như tôi đứng đợi
Đợi ai
Khoảnh khắc đọng lại
Chẳng trôi chảy
Đồng hồ đã vỡ
Thời gian gãy vụn
Sấm động mơ đêm

Tôi úa tàn như hoa
Ép khô
Ký ức
Tôi tiêu bản
Của tình yêu vĩnh viễn
Cơn mưa nào thức tỉnh tôi
Tôi chìm nơi góc phố
Vẫn đợi
Đợi mình tan biến

Khúc ca xưa lặp luân hồi
Hình bóng tôi lang thang điệu cũ
Ánh đèn vàng
Ca nhi cất tiếng
Hồn tôi bay chập chờn tạo hóa
Tôi còn chút hồn gửi lại thế nhân
Thế nhân đau
Nỗi đau tiền kiếp
Nuôi thành hiện thân tôi

Nắng hạ ơi, nắng thế
Thiêu tôi đi
Tôi hóa bụi nắng rồi
Bụi nắng vương cố nhân
Phảng phất tôi khóe miệng buồn
Chàng nhớ ca nhi
Hay nhớ tôi?

Tôi sẽ tan thành vô cực
Vũ trụ buồn vô tận
Tôi có tàn được đâu
Ôm chấp niệm mỉm cười vai diễn cũ
Tỉnh mơ rồi
Lại đắm mơ thôi

Cố nhân ơi, tôi vẫn đợi
Góc mưa xưa
Góc lỗi nhịp thời gian
Tôi bất tử cùng năm cũ
Cùng yêu nhau
Cái chết có sao đâu!

 

Hà Thủy Nguyên

Trên dây

Tôi đi trên dây...trên dây...trên dây... Đu đưa mây bay Cánh gió Hai vai nhẹ gánh trắng đen Chỉ những món nợ đuổi đeo Nào bao giờ bén gót Từ trên dây, tôi thấy Những kẻ mơ tưởng trên mây Nhưng chân lụt bùn đen Và lo toan ngập mặt Những cột khói cao trắng phớ Nhả bụi đen Những khuôn mặt chân thánh Thiện lành Và trái tim thối rữa úa đen Những thành phố lên đèn Để trốn bóng đêm. Sợi dây này

Ly rượu cạn không

Thời trôi, thời trôi Im lặng – Đêm Bóng ai định hình muôn nẻo thực Ly rượu cạn không Lòng trống rỗng Ta – Vô Bạn – Vô Thế giới vô loài Mây đêm nay đang bay về đâu Có thằng điên múa chữ đêm thâu Vắt hồn ra chữ, bao bì mới Danh hão nào đâu, nhậu, nhậu nào Đem ô trọc bẩn nhơ rượu hứng Rượu có đau Có đắng vị trần gian Rượu thôi hết huy hoàng rồi nhỉ Rượu cũng điên

ĐÊM PINK FLOYD

Rít một nhịp da diết Tru lời sói cô đơn Lạc bước thành phố lạ Đêm ma đi, ma đi Không mạch máu Cơn khát nhịp trống dồn Ta bóp vụn thế giới Vỡ ra những mảnh tường Ta nghiền kim cương vỡ Cho bay theo cuồng phong Hạt kim cương găm vào mắt Hạt kim cương găm vào tim Loài người thôi bạc nhược Thôi lầy trong bùn tanh Kìa bên kia mặt trăng Bóng đen nào ập tới Ta rọi chiếu hư vô

Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Hà Nội gió đổ mưa Sầm sập bóng Thời gian sắp sửa luân hồi tiếng người thưa tiếng đời lạc giọng Và tiếng Tôi Ra rả Lời vụn vặt rụng tả tơi với bao người đã lạc giọng trong đời Im lìm mưa xuyên thời gian đầu trần hứng giọt nước phong trần thoảng giọng cung thương câu hát kinh kỳ xưa cũ vọng từ câu chữ chưa dứt dòng tự sự tôi dở dang tôi đã thôi rồi tâm sự ngàn xưa và ngàn

KHẢI HUYỀN CA

Gom mây kết hư ảo Lướt phím đàn tơ trăng Rung rung bạch ngọc choáng Cuộn hồn mơ đại phong   Lang thang vạn hồn cổ Tan tác mệnh vô thường Máu tuôn dòng thác lũ Vẩn đô thành mây vương   Kìa bãi hoang cát thốc mờ Tòa cấu trúc trơ trơ xương lạnh Khói tử thi ngùn ngụt đô thành…   Tung cánh thiên thần, vong quốc tận Gẩy đàn tiên hạc, cố nhân tiêu Đáy cát lăn tròn miền thực tại Vỡ