Home Sáng tác mới Tôi và đám đông

Tôi và đám đông

Sáng sớm, một chút âm nhạc và một chút café. Thế là đủ để tôi chìm vào một đám đông nho nhỏ. Trong thế giới ngồn ngộn ý nghĩ này, tôi gần như bất lực trước đám đông.

Đôi khi tôi chỉ muốn một mình trong tĩnh lặng, một mình tôi đối thoại với tôi. Và chỉ cần như thế là quá đủ để tôi tự đắc rằng mình đã vượt thoát khỏi sự ồn ào của thế giới. Nhưng tôi chợt nhận ra, bi kịch thật, mấy cái tôi đang hỏi đáp trong đầu đếch phải của tôi. Cứ như từ lâu tâm trí tôi đã cầm tù vô số những kẻ vô công rồi nghề lải nhải lập luận triết lý về vũ trụ, về nhân sinh. Thật buồn cười, thỉnh thoảng chúng làm tôi thấy mình trở nên vĩ đại. Nếu chúng không câm đi, làm sao tôi tìm lại được chính mình? Một đám đông vô hình và nguy hiểm!

Trốn vào đám đông hữu hình cũng có thể là một giải pháp. Những cuộc vui bất tận kéo theo nỗi đau đớn vì bị bỏ rơi, sự tung hô trong vinh quang luôn đi kèm với sự ghen tị và lời khinh bỉ nghiệt ngã. Cái đám đông hữu hình này buồn cười và bất thường lắm. Họ yêu tôi, họ ghét tôi, họ lãng quên tôi, họ tôn vinh tôi… hình như tùy vào thời tiết. Và họ không có lập luận. Họ không giống như lũ người vô hình trong đầu tôi, họ khiến tôi tiếc nuối và gắn kết.

Tôi đã tính đến việc làm gì đó cho cái đám đông hữu hình ấy. Nhưng trong tôi có cảm giác sợ hãi. Sợ mình biến thành một trong số họ lúc nào mà không hay không biết. Nhưng cũng dần dần có thêm cảm giác lo lắng cho một ngày nào đó đám đông không còn cần tôi nữa.

Cây đổ lá rào rào chỉ vì một cơn gió thổi qua. Nhìn từ cửa sổ của tôi, chiếc lá nào cũng như nhau, chẳng có gì khác biệt. Đám đông xanh mướt trên cây, giờ cũng chỉ là đám đông vàng úa dưới sân, rơi trước rơi sau nào có quan trọng gì.

Tôi chợt giật mình nhận ra rằng hình như với ai đó, tôi cũng chỉ là một trong số đám đông hữu hình. Và có thể trong tâm trí của một ai đó khác tôi cũng nằm trong cái đám đông ồn ào lắm lời.

Mọi triết lý, mọi lập luận đều chỉ là sự nhảm nhí của đám đông. Ngay lúc này đây, lưỡi tôi chạm vào lớp sứ để chuẩn bị hứng lấy vị cà phê đăng đắng, ngọt ngọt; mũi tôi hít lấy một mùi hương kích thích; và tôi mênh mang buồn trong bản nhạc hoang vắng về xứ Na – uy xa xôi… Tôi bắt đầu dần dần thấy mình hiển hiện. Thật mỉa mai, cái đống triết lý cao siêu lại không có giá trị bằng cái nắm tay của hai kẻ yêu nhau…

Trích từ wordpress Hà Thủy Nguyên ngày 2 tháng 2 năm 2013

Từ bỏ…

Những người  mới trải qua cảm giác của sự tĩnh lặng, của cân bằng thường tưởng rằng đóng kín mình là cách để giữ sự thanh khiết. Họ trốn khỏi đám đông, trốn khỏi đời sống con người, tự ru ngủ mình bằng cái lý luận: “Chỉ bằng việc hiểu bản thân, tôi mới là người thông thái”. Vâng, điều đó không sai. Nhưng không có bất cứ va chạm gì, làm sao có thể hiểu được những ngóc ngách ngoằn ngoèo của cõi vô

Nhớ rừng…

Hôm nay là một ngày làm việc điên rồ từ lúc mới mở mắt và đôi khi cảm giác không muốn nhắm mắt vì các dòng suy nghĩ như nước chảy, một khi đã trôi qua rồi sẽ không thể quay trở lại. À không, chính xác thì khi dừng tay, tôi cứ bị ám ảnh bởi các chấn song… Càng ngày càng thấy mình hèn đi, đeo trên mình cái mặt nạ với nụ cười thường trực, nhưng bên trong là tiếng gầm gừ

Lưu manh hóa?

Một đất nước nhiều thế kỷ yếm thế, chiến loạn liên miên… một vùng đất đúng như Nam Cao nói: “quần ngư tranh thực”… tại đây dường như không cho phép những điều tốt đẹp. Mọi lý tưởng cao cả, mọi triết lý sâu sắc, mọi con người xuất chúng … khi rơi vào Việt Nam đều có xu hướng “lưu manh hóa”. Thật là một hố sâu đáng sợ! Mưu mẹo thay thế cho trí tuệ, quyền hành thay thế cho kiến tạo, lòng

Hôm qua – hôm nay

Hôm qua… những tia lửa vò xé như không gian. Luồng khí xám xâm lấn dần bầu trời tưởng như vô cùng vô tận. Ngẩng đầu dậy, ta chỉ thấy một màu đen kịt… Mây đen… Gió cũng đen… Và những khuôn mặt người cũng nhuốm màu u ám… Hôm qua… mưa ồn ào kéo đến từ đường chân trời quất vào ta những đòn roi lạnh lẽo… Nhưng lạ thay, dưới cơn mưa bão, trận chiến của những kẻ điên cuồng đột nhiên gián

Sự mông muội vĩ đại

Qúa nhiều những lời khuyên bảo tôi nên tìm về với tôn giáo để tìm sự bình yên. Nực cười! Thực ra chưa bao giờ tôi thèm muốn sự bình yên. Cái tôi đói khát là sự điên rồ lớn lao mà chẳng bao giờ có được. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua. Những thứ mọi người coi là đau khổ, trong đầu tôi chỉ hiện lên cách đưa tình huống ấy vào tiểu thuyết thế nào. Những thứ mọi người hưng phấn, tôi