Home Sáng tác mới Trường ca: Vị thần hiện đại

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)

 

1- Khởi sinh cô độc

 

Ai đang trong này nhỉ

Tinh cầu thẫm đỏ

Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình

Ồ hơi máu nồng xác thịt

Phàm thai rung động trời chiều

Ai có nghe chăng?

Xác thịt ơi

Đáp lời ta

Ngươi cô độc

Ta cô độc nhỉ

Màu tử sinh sôi sục

Cho chật hẹp tinh thần

 

Một vì sao sa phàm thai bừng tỉnh

Trái tim nhịp nhịp điệu thiên hà

Ôi hư vô đã nhuốm màu tạp nhiễm

Kiếp lang thang nay mỏi bước dừng chân

 

Ta ngơi nghỉ trong kiếp phàm nhân

Đời là mộng và mộng là quá khứ

Tinh bàn kia, trọn một bầu tinh tú

Ta xin nhường lại thế nhân

Mặc các ngươi xoay vần

 

Ta mệt quá, cả vạn năm cô độc

Xoay và xoay vòng vận mệnh luân hồi

Lời ai oán tim ta rung thấu cả

Giận hờn ta, ngươi hãy cứ quên ta

Để ta tự do thống khoái

Trút nỗi đau nhân thế bên vò rượu

Màu vang hoà máu đỏ

Cho giây phút hạ sinh

 

Ta sẽ sống một đời khoái lạc

Khóc cười theo vận mệnh con tim

Dẫu mình ta bơ vơ

Hay ồn ào tụ nghĩa

Ta vẫn cạn vò rượu đỏ

Đời tuôn chảy sao sa

Dải thiên hà nghiêng ngả

Loài người cứ bơi và bơi

Tới bờ hay bị đắm

Thì cũng chết cả thôi

Cứ mặc tôi

Quên đi cái Ta vĩ đại

Quên vạn kiếp huy hoàng

Để làm tôi khoái lạc

Và rượu tràn phàm thai

 

  1. Đất nước vô loài

Một đất nước như bao nhiêu đất nước

Máu trộn máu, thịt hoà với thịt

Ai cũng vong bản như ai

Gen vong bản lây lan nơi xác thịt

Tôi nghe tôi vong quốc tự thuở nào

 

Tôi oe một tiếng chào đất nước

Họ lạnh lùng trong bệnh xá

Hiểu gì đâu

Tôi bú no dòng sữa người vong bản

Đâu tình yêu nơi giọt giọt ngọt ngào

Người đã quên cách yêu từ nụ hôn đầu

Bán tình yêu đổi lồng giam sặc sỡ

Còn tình yêu nào trao tôi nữa đâu

Trái tim người đã khoét sâu

Lời vong bản về sứ mệnh

 

Tôi, chỉ một giữa người dân

Trong triệu người vong bản

Tình yêu đâu còn

Tôi vô loài, anh vô loài, dân vô loài cả

Đất nước trôi về đâu giữa thiên hà

Chỉ lời rao giảng còn vang

Sứ mệnh thiên đàng

Ngoài loa phố

 

Tôi oà khóc thật to

Khóc thống khoái

Khóc cho nức nở con tim

Khóc những mong người hiểu

Thiên hà trôi hàng tinh tú vô loài

Nhưng ai hiểu gì đâu

Tôi được đưa vào đời

Để tôi sẽ quên tôi

 

  1. Nhà máy trẻ thơ

Răng rụng dần

Con người giã cỗi

Ký ức rụng theo chiếc răng mòn vẹt

Tôi lớn

Đồ chơi cũng lớn

Bài hát ru cơ khí

Ru hoài cơn mơ tôi

“À ơi ơi à

Máy ơi ta bảo máy này

Máy nuôi thế giới, máy làm thầy ta

Con người vốn chỉ sinh ra

Để làm cỗ máy kệ cha linh hồn…”

 

Linh hồn đẽo gọt

Người máy khai sinh

Hạng nhất thượng tầng

Phế phẩm tràn phố

Tôi lang thang chọn hạng cho mình

 

Tôi sẽ là ai đây

Kẻ số Một

Mình đứng đỉnh cao quên bè lũ

Vận hành cỗ máy, cỗ máy vận hành tôi

Tôi khác nào vị thần thuở ấy

Khi chưa hạ phàm thai

Máu có ngược dòng

Rượu có đổ ngược

Tim có rung động nhịp trăng sao

Tôi có còn nhớ tôi vong bản

Hay chấp nhận mình theo lời ru phận số

Rồi mỉm cười xuôi tay theo nấm mồ

Người đời tưởng nhớ

Cầu xin phúc phận thừa?

 

Tôi sẽ là ai đây

Một số Không tròn trĩnh

Mặc đời trôi tôi du lãng

Rượu tràn cung mây

Hát một khúc riêng tây

Một cuộc ngơi nghỉ không điểm kết

Giấc mơ nào sẽ đến với tôi

Linh hồn tôi phản chiếu

Ti tỉ phận số người

Cuộc nghỉ ngơi nặng lòng

Chẳng trọn vẹn niềm vui

Chẳng tròn cơn nước mắt

Tiếng ru đang à ơi

Gọi bạn tôi

Xuống mồ

 

Tôi sẽ là ai đây

Một người cam phận

Mặc đời mình cho vận số xoay vần

Vòng vận số chẳng người phán xử

Chỉ đám đông người thôi

Điều khiển nhau đến tận cùng thế giới

Tôi khóc tôi cười theo vì tinh tú

Ních cho đầy túi kỷ niệm

Rồi hoả thiêu bên mộ

Chờ ai đó nhớ nhung

Sợ quên lối về

Loanh quanh gia đình

Công sở lối cũ

Một chiếc đinh giữa hàng vạn chiếc đinh

Hết đinh này đến đi khác

Thay thế nhau

Cho vận số quay vòng

Những cái đinh luôn hướng về ta

Vị thần vĩ đại

Cầu mong ban phát và tái sinh

Nhưng tôi sao có thể quì gối trước tượng ta

Làm cái đinh ư?

Ta là chúa tể của vũ trụ mênh mông

Chủ nhân của vận mệnh loài người

Dù lạc bước phàm thai

Cũng chẳng cam lòng đóng đinh mình theo cỗ máy

 

Tôi sẽ là ai đây

Một kẻ ngược chiều

Hiện thân ác quỷ

Thách thức thiện tính trần gian

Cười điệu kẻ điên

Man dại phố phường

Quay cuồng tội lỗi

Phỉ báng đời vong bản

Dội mưa máu tràn đê

Giam cầm linh hồn loài người

Ngắm chúng quằn quại siết rên

Như ngắm nỗi đau cái tôi ngược đãi

Mồ côi tình yêu

Tra tấn đời

Tra tấn hồn tôi

Tôi là kẻ đao phủ

Cỗ máy nghiền nhân loại

Ha hả cười bạo chúa

Tôi ngỡ tôi độc tôn

Cười ngạo nghễ tự do

 

Tôi sẽ là ai đây

Kẻ đấu tranh

Tự do làm lý tưởng

Chính nghĩa làm danh dự

Nở nụ cười hào hiệp

Vì nhân loại hi sinh

Tôi mơ đời no ấm

Thiên hạ sẽ thái bình

Kẻ đấu tranh đập tan cỗ máy

Dành quyền vận mệnh cho dân nghèo

Quyền được than thở chẳng vì gì cả

Quyền được vô minh

Treo cổ những cái đinh

Quyền được bệnh hoạn không chữa trị

Quyền được vô tư khi tận thế đến gần

Tôi sẽ tử đạo

Người ta xây tượng thánh

Chờ tương lai

Đoàn người đấu tranh kéo đổ tượng tôi

Cỗ máy vẫn chạy rì rầm

Sau cơn nổi dậy

 

Tôi sẽ là ai đây

Gã ngốc

Hềnh hệch cười

Phố đông người cười hềnh hệch

Gã hề mua vui thế giới

Thoả mãn ngu si

Đời quanh tôi như rạp xiếc

Tôi như con thú hoang ăn đòn chẳng biết

Tràng pháo tay

Vô nghĩa vinh quang

Linh hồn tôi chết lịm sau mặt nạ

Tay hề cười, cười mãi

Chỉ khóc lúc chia xa

 

Tôi sẽ là ai đây

Kẻ yêu đương

Uốn mình theo dục vọng

Mơn trớn thịt da

Tâm hồn lãng đãng gió mây

Vì mai đây

Xa rời trần thế

Có mang gì theo ngoài xác thân này

Khoái lạc xác thân

Tìm vui

Ướp buồn đáy mắt

Tôi cũng bán tình yêu cho dục vọng

Còn tình yêu nào trao ai

Còn tình yêu nào trao tôi

 

Hay tôi là nhà hiền triết

Kể lể về cỗ máy

Thiên hạ há mồm nghe

Khoảnh khắc tôi kể lể

Vũ trụ đã đổi thay

Chẳng ai thấu lẽ này

Tôi hợm mình tri thức

Mài minh triết

Hình khoa học: đường thẳng

Hình tôn giáo: ngoằn nghoèo

Hình nghệ thuật: siêu thực

Hình âm nhạc: biểu trưng

Hình hội hoạ: ký hiệu

Hình truyền thông: đồng tiền

Đời trích dẫn tôi

Lời tôi định dạng đời

Dù vũ trụ đổi thay

Dù tinh bàn khác nhịp

Cho đến kiếp sau tôi trở lại

Tôi sẽ cười khẩy trước lời mình

 

Thế đó

Tôi được đẽo gọt

Và đẽo gọt chính mình

Trong nụ cười đầu tiên trên thế giới

 

  1. Đói khát

“Tồn tại hay không tồn tại” (1)

Là tôi hay ai đó khác

Vận mệnh đặt tên

Tôi đói khát một tôi xa lạ

Đang rú gào nơi sâu thẳm

Vực hồn

Không đáy

 

Nơi vực hồn

Tôi nào vươn cánh tay dài vô tận

Khẩn cầu giải phóng

Nhưng tôi ngoảnh đi

Tôi bước vòng quanh tồn tạI

Khát yêu thương

Khát hư ảnh

Về thiên đường xa tít

 

Tôi mặc tôi hồn sâu hoắm

Trong cơn mơ

Muôn ngàn tôi

Ở muôn ngàn thế giới

Chối bỏ tôi trong thế giới này

Tôi ở đây hay ở đâu

 

Tôi sôi trào cơn dục vọng

Đêm trăng cuồn cuộn máu triều dâng

Úp mặt vào đêm

Nén huỷ diệt

Tồn tại nào mới thực là tôi?

Quá nhiều câu hỏi, ôi thôi

Tôi tồn tại như chuỗi ngày nghi vấn

 

Nghi vấn

Nơi tôi ngưng đói khát

Muôn trùng phản chiếu chạm nhau

Ứa tiếng thơ

Tôi không tồn tại

Chỉ thơ tồn tại

 

Tôi nghe lời Chúa

Tôi nghe lời Phật

Tôi nghe lời Ala

Vạn vạn tiên tri rao giảng

Chẳng ai tồn tại bên hình chiếu của chính mình

Lời lời nhuốm trần ai

Ô trọc linh hồn cũ

Im bặt đêm trăng máu

Hồng thuỷ nhấn chìm

Thành phố tượng đài

Tôi thoát thai

Từ bể máu

Tôi nhớ Ta

 

Ta đã vỡ

Muôn vạn sao sa

Muôn vạn tôi lạc lối

Đói khát nhau

Mà tưởng đói khát đời

 

  1. Duyên phận

Ngày xửa ngày xưa

Thế giới này chồng chất

Thế giới khác

Mờ sương

Ngày nay

Đã sụp rồi

Mảnh vụn văng

Tôi ở nơi này hay nơi khác

Nghĩa là sao?

 

Tôi đã biết

Phàm trần xác thịt

Tình yêu thăng giáng

Phản chiếu tinh bàn

Tôi đã biết

Mê đắm này

Nào phải hồn tôi

Tôi đã biết

Tình yêu

Bi kịch kết hồi

Triết lý lên ngôi

 

Những mảnh tinh bàn vụn

Online

Tôi tìm ai đó

Đam mê

Hận thù

Bình yên

Dòng dữ liệu đẩy đưa mệnh số

Đeo mặt nạ Tôi

Tôi bước lên sân khấu

Bộ phim hậu hiện đại

Mặt nạ cũ vá chằng chịt

Chực rơi ra

Cô đơn

Tôi

Có phải là tôi

Định mệnh tôi

Không định mệnh

Tôi lạc bước giữa tôi

 

Khoảng trống Đêm

Mặt nạ bò lổm ngổm

Thành phố mơ

Cơn ác mộng nhân cách

Bài thơ hậu hiện đại

Mảnh vụn thực tại

Nối nhau không khớp

Và người ta cười

Khen định mệnh trớ trêu

 

Tôi lướt qua

Bãi vụn tinh bàn

Online

Tôi lần mò

Cuộc đời hiện hữu

Nghe tế bào phàm

Chết mòn theo sắp đặt

Tôi gặp người

Giao điểm những luân hồi

Tôi gặp tôi

Khi mặt nạ rời xa

Không thế giới nào chạm tới

 

  1. Tiếng thét

Lời định dạng tôi

Lời khoác lên tôi mặt nạ

Tôi học lời

Học vai diễn

“Gã hề nói điều vô nghĩa” (2)

Hôm nay, hôm nay, lại hôm nay

Chẳng thánh kinh nào chép kịp

 

Thoát khỏi miệng tôi

Ngôn từ hiện hữu

Thực như ly rượu

Đổ tràn cơn say

Bàn tay

Đỏ màu vang

Thẫm thịt da

Cơn xác thịt cuộn tròn xác thịt

Ta giao nhau

Lời hoá âm thanh

 

Thét

Roi vùn vụt

Ngấu nghiến thân phàm

Tôi lạc thổ dân

Lễ Cannibal (3)

Ăn nhau nhập định

Xác phàm tan hoang

Tiếng cừu kêu cứu

Chúng có gì đâu, một mảnh xác phàm

 

Kẻ chăn cừu thét

Sa mạc nổi giông

Cát bay cuồn cuộn

Lời nguyền bốc hơi

Ngưng tụ bão ngoài khơi

Nhấn nút hồng thuỷ

Cho nghiêng thiên hà

 

Tiếng thét vô ngôn

Lặng hồn

 

  1. Sợi dây

Tôi ở thế giới quá lâu

Chục năm đằng đẵng thiên niên kỷ

Sát na qua

Tôi rối

Mớ bòng bong

Xích quàng cổ tôi

Nhốt vào mệnh số

 

Ta trói đời

Và đời trói tôi

Đời

Thượng đế A.I (4)

Tôi cảm xúc

Như một lần lỗi máy

Bài thơ này là một lần tội lỗi

Có sợi dây đã đứt khỏi đời

 

Tôi giao kết nhân gian

Một cuộc vui trần thế

Uống cạn kèo rượu

Tôi sẽ ra đi

Chẳng dây nào trói buộc

 

Ngày nào đó

Tôi gặp lại ai

Cuộc vui mới lại bắt đầu

Không trói buộc

Thơ đến và đi

Tôi đến và đi

Nói lời vô nghĩa

Người đến và đi

 

  1. Cái chết

“Vạn vật phải chết” (5)

Tôi chết lâu rồi

Giây phút hạ phàm thai

Tôi giết tôi vĩ đại

 

Tôi đi qua hàng bia mộ

Nghĩa trang chiều thanh minh lộng gió

Cỏ xanh vàng

Gót giầy tục dẫm qua

 

Họ buộc nhau lúc sống

Lại trói nhau lúc chết

Dòng sông đen

Địa ngục dắt tay về

Trong lời phổ độ

Tới hư vô

 

Những gương mặt chờ phán xử

Như kiểm tra bài cũ

Diêm phủ ồn ào sĩ tử

Đợi trúng tuyển kiếp sau

 

Tôi ha hả

Quay đi

 

Tôi vất vưởng

Vong hồn cô độc

Quên dần tôi

Vô hình

Vô hình rượu

Vô hình cơn say

Vô hình đi đến

Vô hình xem đời

Vô hình thơ rót

Vào tai ai

Thầm thì cắt đứt dây

Và tinh bàn lay động

Và lang thang trong mộng

Tròn cơn say

 

Hôm nay

Tôi chết chưa?

Tôi chết khi thoát thai

Trong quả cầu thẫm đỏ

Phút chào đời

Đời đã lìa tôi

 

Hà Thủy Nguyên

 

*Chú thích:

(1) Lời thoại trong kịch “Hamlet” của Shakespeare

(2) Lời thoại trong kịch “Macbeth” của Shakespeare

(3) Tục ăn thịt đồng loại

(4) Viết tắt của “artificial intelligence » có nghĩa là trí tuệ nhân tạo

(5) Câu thơ trong bài « Vạn vật phải chết » của Tennyson

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời Chuyện đời lướt qua Kẻ cao giong rít lên điều nhạt nhẽo Những lời vô nghĩa vãi vương Ly cà phê đã nguội Ai thương đâu buổi chiều đang cạn Ai thương đâu một kẻ ơ hờ Thèm phút giây vắng lặng Thèm im ắng Như mây   Tôi đã ngồi đây Đầu thế kỷ điêu tàn Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng Cuồng nhân rêu rao cứu thế Tội đồ điên loạn vênh vang Ôi những

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Vòng ác mộng

I - Ta, đầu quấn dây nho Mái tóc tro tàn nhuốm Khoác da báo đi giữa xuân tươi Say lướt khướt mùi tâm trạng lên men Giữa đám đông người hét hò bên lửa Điệu nhảy đã quen nhịp loạn cuồng Hái trăng đi, hiến trăng cho ta khoảnh khắc này Rượu máu lẫn lộn rồi Chẳng ai còn trinh tiết Kìa kìa tục luỵ đã ngập hồn Ta, thiên tài gẩy điệu buồn Giữa giáo đoàn hoan lạc Khát thèm một nụ hôn

Độc mộc

Khí hàn hàn Mây nước nhạt Cưỡi độc mộc Rượu suông nhàn Trập trùng u uẩn ngàn ngàn hư ảnh Ngạo nghễ cười Giang sơn điên loạn Vỗ ván thuyền ca khúc phiêu phiêu Gió xiêu xiêu Mây nước vỡ Thành cũng vỡ mà bại cũng vỡ Say cũng rượu mà tỉnh cũng rượu Mộng bá vương nghiêng ngả trận cười Khúc đồng vọng máu hòa lẫn rượu Gió ngàn thu mộng nhuốm màu điên Một thời bá vương Một thời tài tử Lướt độc

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời Một lần tôi tuyên ngôn Khi tôi không còn tôi nữa   Lời tôi nói ra có thực là tôi Những bay bổng và mộng mị kiếp người Tiếng chuông vang vang Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm   Nơi tôi mộng Lúc nào cũng thế Tôi gào Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng...ong ong... Lời đám