Home Sáng tác mới Lời biển

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự
Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài
Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai
Đã bao phen nương dâu bãi bể
Lớp lớp đổi thay
Sóng vỗ bờ

Ta say ngất chiều nay
Nghe gió lùa nơi tà váy
Mơn man thịt da
Thế sự buồn chẳng nói
Chỉ im lặng mây bay
Gió chuyển mình
Động một cuộc tình non non nước nước

Ta không có những câu thơ vần điệu
Để luồn sâu nơi trái tim khép cửa
Hãy mặc những cánh cửa ấy
Mở rồi lại khép mà thôi…
Câu thơ của ta cũng chẳng điều gì mới
Mới rồi cũng cũ cả thôi
Câu thơ của ta là những chuỗi suy suy tư tư dập dồn sóng
Chợt đến chợt đi
Chẳng đọng lại nơi ta
Chẳng đọng lại nơi ai
Cơn gió thoáng qua
Nơi vũng biển này
Lớp lớp từng cơn
Đi đi đến đến

Nơi những câu thơ của ta đi qua
Thế sự chuyển dời
Nước non đổi sắc

Và gió đã xoay chiều

Hà Thủy Nguyên

Viết tại Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh

Oẳn tù tì thì ra cái gì

Oẳn tù tì thì ra cái gì Ra gì nào biết làm gì đây Mình với mình, chọn mình nào nhỉ Thôi thì tất cả tan theo mây   Lạc hồn về Tây, mơ tiền kiếp Duỗi tóc bay bay theo gió đông Bàn tay năm ngón vờn gió lộng Thiều ca vang vọng mảnh trời trong   Này một nắm đấm về biển cả Hư vô tung tóe khắp miền người Thét to một tiếng như sấm động Đời nay tan hoang trong thiên

Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chãLạnh này ai đã lặng một cuộc chờLặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trướcBạn bè xa thẫn bóng chiều tàVút

Ngạo ca nổi gió

Ta nghêu ngao hát khúc dài luồn gió luồn chênh vênh đá núi Bóng hà sa phong trần mây lồng lộng Ta thổi dài cơn say Say mùa mạt thế về đây Dáng thần liêu xiêu điệu vũ Ta sẽ say cho bay hết đền đài Muôn bức tượng sứt đầu chẳng nuôi thiện ác Chỉ gỗ đá trơ trơ chờ mục nát Gió ta thổi qua và lả tả tro tàn… mây tan… tâm can xô lệch Cố nhân vắng lặng Băng tuyết đông

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Những tên đầy tớ của định mệnh

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh Gia nhập mọi cuộc chơi Nhưng không thuộc về đâu cả   Khi băng đá tan dần trong màu đỏ Và lửa rực rỡ sắc xanh vĩnh cửu Khi sự sống và cái chết thành một Ranh giới giữa Thật và Ảo cũng biến mất Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh Chọn lấy cho mình một Định Mệnh Tiếp tục mơ mộng trong tầng tầng lớp lớp các giấc mơ…