Home Sáng tác mới Về lại cuối thu

Về lại cuối thu

Ta hát bài ca

Ngợi hoa tàn

Ô mùa héo úa

Đã sang trang

Trầm hương ai thắp chờ trăng sáng

Chờ ta nhàn

Tản cả nhân gian

 

Ta hát bài ca

Tụng chinh phu

Mùa trận mạc dậy hồn thu đã tận

“Anh hùng hữu hận” (*)

Lá lá rụng

Mịt mùng

Lửa bập bùng tuý ca biên tái

 

Ta về lại mùa hoa bướm cũ

Động hoàng hoa đã rủ tro tàn

Mưa giọt giọt đã khô

Rượu đổ tràn hơi bay

Chẳng mùi cố nhân lai vãng

Ta đã quên ta rồi ư

Ai đã quên ta rồi ư

 

“Mải mê theo sự nghiệp

Quá trớn lỡ giàu sang” (**)

Oán vọng thán

Mây ơi dằng dặc đến

Kéo mưa lưa thưa báo thu tàn

Ta đã quên giàu sang

Ta cũng quên sự nghiệp

Động hoa vàng còn ướp hồn ta

Chăng?

 

Nhấp ngụm say sưa mưa tiền kiếp

Kìa non đã kiệt, nước đã cùng

Ta trọn vẹn riêng chung

Gom xác hoa thiêu lửa

Ánh suy tàn chín cõi

Điệu thê lương mờ dâu bể

Cõi tang thương còn sót một chút sầu

Tựa hoa nơi kẽ núi

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy ý từ câu “Kim cổ vô cùng giang mạc mạc/Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu” trong bài thơ “Vãn hứng” của Nguyễn Trãi

(**) Hai câu này trích từ bài “Đời tàn ngõ hẹp” của Vũ Hoàng Chương

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ……rơi…biến động mùa… Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưaThả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa héRót trà ngòn ngọt cuống thời trôi Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩyGót sương mưa đà kín giang hồMột áng thơ vừa độ ngấmTiếng hồn đã ngâm Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữXòe mưa bóng hoa chợt tan hình Trận cờ dở nhịp đời thắng bạiTách trà sen đẫm nước thời qua Hà Thủy Nguyên

Chiều lẻ

ChiềuĐơnLẻNgàn mây quaTrôi tuột kẽ tay tơ duyên níu giữ Ta nghe lòng buồn trườn triền mây xaGió hú hét tiếng triệu bóng vũ trụ quaChẳng gian nhà trú ẩnMê mê tỉnh tỉnh ai rõ ta mà Ta nghe nguội lạnh trong dòng máuPhủi bay đắm đuối chút tàn phai Mồ hoang mai lạnh hồn thiên cổHạ giới chơi hoài biết ai sayNhân sinh mấy kiếp cười man dạiCuồng quay đào bới một khắc vuiRụng rụng sương giăng chiều phố thịPhong trần khô lệ lạnh

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ