Home Sáng tác mới Về lại cuối thu

Về lại cuối thu

Ta hát bài ca

ngợi hoa tàn

Ô mùa héo úa

đã sang trang

Trầm hương ai thắp chờ trăng sáng

Chờ ta nhàn

…tản cả nhân gian

 

Ta hát bài ca

Tụng chinh phu

Mùa trận mạc dậy hồn thu đã tận

“Anh hùng hữu hận” (*)

Lá lá rụng

Mịt mùng

Lửa bập bùng tuý ca biên tái

 

Ta về lại mùa hoa bướm cũ

Động hoàng hoa đã rủ tro tàn

Mưa giọt giọt đã khô

Rượu đổ tràn hơi bay

Chẳng mùi cố nhân lai vãng

Ta đã quên ta rồi ư

Ai đã quên ta rồi ư

 

“Mải mê theo sự nghiệp

Quá trớn lỡ giàu sang” (**)

Oán vọng thán

Mây ơi dằng dặc đến

Kéo mưa lưa thưa báo thu tàn

Ta đã quên giàu sang

Ta cũng quên sự nghiệp

Động hoa vàng còn ướp hồn ta

Chăng?

 

Nhấp ngụm say sưa mưa tiền kiếp

Kìa non đã kiệt, nước đã cùng

Ta trọn vẹn riêng chung

Gom xác hoa thiêu lửa

Ánh suy tàn chín cõi

Điệu thê lương mờ dâu bể

Cõi tang thương còn sót một chút sầu

Tựa hoa nơi kẽ núi

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy ý từ câu “Kim cổ vô cùng giang mạc mạc/Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu” trong bài thơ “Vãn hứng” của Nguyễn Trãi

(**) Hai câu này trích từ bài “Đời tàn ngõ hẹp” của Vũ Hoàng Chương

Bài thơ nằm trong tập thơ “NẰM XEM SAO RỤNG”

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ Buông lơi cây đàn muôn dây Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây Chỉ hồn ta rung điệu nắng Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt Câu thơ này Là một sợi dây nắng đã rung lên Thành phố bắt nhịp Một khoảnh khắc buồn và đẹp Thời gian ơi, trôi trôi Để những gì qua đi còn mãi Vẻ trinh nguyên Cuộc

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn Vì thế gian vui cười quá Vui cười đến lạc hồn Mê đắm chân trời xa Vui trong những cơn say Và điên vũ điệu triền miên Bay và bay Trong cơn hoang loạn tinh thần Để quên mình rất gần Rất gần Cõi hư vô Nơi đơn độc Trong nỗi buồn lặng   Ai đang vui cười ngoài đó Có nghe mưa, nghe mưa Đời buồn đã tạnh chưa Ta cạn ly rượu chưa Ta sống tận đời chưa Ta