Home Sáng tác mới Thuyết giảng về nỗi buồn

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi

Ai đang khóc

Giọt lệ hình người

Lăn bờ vực

Hỏa ngục

Hay héo khô

Sa mạc nơi tận cùng thế giới

Khóc cánh thiên thần rơi rụng

Khóc anh hùng như bụi tàn

Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai

Nhịp nhịp thời gian đi lại đến

 

Có con người trong tôi luôn khóc

Giữa hân hoan

Giữa trò đùa quái đản

Kẻ lữ hành lang thang

Tạt ngang vũ trụ

 

Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man

Như cơn say nơi tửu quán

Của kẻ lữ hành cô độc

Ngất ngây men thi hứng

Lũ trẻ cười ngớ ngẩn

Chúng hiểu gì đâu (*)

 

Cứ để niềm vui cho thế giới

Nỗi buồn kia

Tôi xin nhận mình tôi

Cứ cười vui

Dù khoái lạc hay an lạc

Điệu buồn lay

Tôi sẽ gẩy u sầu

 

Có một phần của tôi đang khóc

Tôi sẽ chọn phần ấy cho đời

Thế gian cười

Thế gian đang sợ hãi

Bởi ngày mai, ngày mai, lại ngày mai

Thời gian đến

Thời gian đi

Ai ở lại

 

Phút giây này

Chỉ còn tôi đang khóc

Giọt lệ tôi, ồ, đẹp đẽ như mưa

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy tứ từ bài thơ “Trò chơi trẻ nhỏ” của Rumi

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây Cố học tham cợt cười cùng nhân loại Cố si mê cho tròn cuộc ái ân Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo Sợi duyên nào đứt nối Tôi và người Hợp tan Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian Những gương mặt lướt đi mờ bóng Nhân duyên mảnh dường

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ Rượu nhạt hơi cay Đời nhạt mùi say Lời buồn vô nghĩa thay!   Ta ngồi Vài ba bóng cười cười Nghe máu chẳng còn tươi Thình thịch tuôn cạn đời Lồng ngực vang nhịp thời Bóng người váng vất màu ma quỷ Ta vẫn ở đây nơi đám đông này Chẳng chút gì liên hệ   Ta diễn vai ta hết một chiều mê Giả say ly rượu nhạt Giả cười xa lạ Thời gian chẳng lối về

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Xõa

Bước nhẹ vào đêm nhạc loang loang rớt ánh vàng trăng sao biền biệtTa vuốt một cung đàn lặng phím chùng tơ tưởng cõi thần linhBa ngàn thế giới giáng trầnLinh lung thơ lóe lòng phàm Giọt đêm, giọt đêm,Vào mắt ai layBóng gió vờn cố đô ám niên vạn kỷ Ta lần lữa một cung đàn cũTóc huyền linh buông xõa bởi đâuMắt ơ hờ bất động bởi đâuTa lại bước vào ta sâu thăm thẳm tháng năm Ta bới nếp nhăn ký ứcChẳng