Home Sáng tác mới Thuyết giảng về nỗi buồn

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi

Ai đang khóc

Giọt lệ hình người

Lăn bờ vực

Hỏa ngục

Hay héo khô

Sa mạc nơi tận cùng thế giới

Khóc cánh thiên thần rơi rụng

Khóc anh hùng như bụi tàn

Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai

Nhịp nhịp thời gian đi lại đến

 

Có con người trong tôi luôn khóc

Giữa hân hoan

Giữa trò đùa quái đản

Kẻ lữ hành lang thang

Tạt ngang vũ trụ

 

Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man

Như cơn say nơi tửu quán

Của kẻ lữ hành cô độc

Ngất ngây men thi hứng

Lũ trẻ cười ngớ ngẩn

Chúng hiểu gì đâu (*)

 

Cứ để niềm vui cho thế giới

Nỗi buồn kia

Tôi xin nhận mình tôi

Cứ cười vui

Dù khoái lạc hay an lạc

Điệu buồn lay

Tôi sẽ gẩy u sầu

 

Có một phần của tôi đang khóc

Tôi sẽ chọn phần ấy cho đời

Thế gian cười

Thế gian đang sợ hãi

Bởi ngày mai, ngày mai, lại ngày mai

Thời gian đến

Thời gian đi

Ai ở lại

 

Phút giây này

Chỉ còn tôi đang khóc

Giọt lệ tôi, ồ, đẹp đẽ như mưa

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy tứ từ bài thơ “Trò chơi trẻ nhỏ” của Rumi

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta