Home Sáng tác mới Mưa, đọc sách

Mưa, đọc sách

Tôi – mưa rơi vô tận

Mưa bất khả đếm

Tận bất khả cùng

Tôi bất khả chờ kết thúc

 

Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ

Có nghe gió gợn quầng mây

Mưa lạnh như lòng tôi

Đêm sâu như mắt tôi

Lá như thời gian rụng

Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh

Chưa vơi một chút thảnh thơi

 

Vô vàn cuốn sách đợi tôi

Bạn bè cũ đợi tôi

Tôi cũng đợi tôi

Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Những gương mặt nửa quen nửa lạ

Thời gian trôi đi nơi gương mặt

Bao nhân cách đổi thay

Như tôi khác tôi từ vạn ngàn niên quá khứ

 

Những trang mưa ký ức

Đã ướt đầm tang thương

Thịnh thịnh suy suy hồ sương khói

Hỷ lạc sầu bi hồ mây tan

Tôi đọc tôi nơi dòng chữ

Đã soi thấu tâm can

 

Hà Nội bán sách ai mua nhỉ

Giấy úa vàng cả thời gian

Lời cố nhân vọng hồn ai nhỉ

Tôi ép mưa lúc đêm tàn

Và bên góc bàn, những dòng viết dở dang

Chuẩn bị một ngày tôi quá cố

Ai đó sẽ đọc tôi nơi mưa rơi

“Bất tri tam bách dư niên hậu”*

Lòng tôi ai kẻ bước vào sâu?

Hay lại chính tôi

Một hậu kiếp xa xôi

Lật trang sách từ quá khứ

Thê lương bất chợt ngập hồn…

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Câu thơ của Nguyễn Du, trích từ “Độc Tiểu Thanh ký”: “Bất tri tam bách dư niên hậu/ Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như” (Không biết ba trăm năm lẻ nữa, người đời ai khóc Tố Như không?)

 

 

 

 

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ Rượu nhạt hơi cay Đời nhạt mùi say Lời buồn vô nghĩa thay!   Ta ngồi Vài ba bóng cười cười Nghe máu chẳng còn tươi Thình thịch tuôn cạn đời Lồng ngực vang nhịp thời Bóng người váng vất màu ma quỷ Ta vẫn ở đây nơi đám đông này Chẳng chút gì liên hệ   Ta diễn vai ta hết một chiều mê Giả say ly rượu nhạt Giả cười xa lạ Thời gian chẳng lối về