Home Sáng tác mới Qua sông Bạch Đằng

Qua sông Bạch Đằng

Trắng sóng xương anh hùng rục
Chẳng qua một kiếp phù sinh
Nào sân hận
Nào vì nước vì dân
Mờ mờ ảnh ảo mịt mùng
Ai ơi hiến tế ngàn ngàn sinh mạng
Cho tranh đoạt của kẻ điên

Lửa nguội tắt sóng bạc đầu
Ta vẫn còn xanh mái tóc
Nực cười thay…
Nào những kẻ tụng ca máu đổ
Nào những kẻ tham luyến cơ đồ
Ta thay hồn oan
Dẫm lên cọc nhọn
Máu ứa hồng tẩy rửa bi thương

Chớp mắt nhìn xuyên thế kỷ
Chẳng qua một điệu bi ai
Kẻ thành người bại
Chẳng qua oán hờn
Rồi sao?

Gió nhuốm màu bạc trắng
Sông lồng lộng
Khí thiêng nào hun đúc
Khí thiêng quần nát đời người đỏ máu
Ai nghe tiếng đau
Nơi gót chân ta dẫm lên cọc nhọn
Cứu chuộc cơn điên thế kỷ
Những thể kỷ tàn sát thỏa vui
Thỏa một cơn say kẻ điên đêm trăng máu
Cắn cổ người hút cạn chút bình an

Hỡi khí thiêng
Có nghe buồn tràn
Nơi gót chân ta ứa máu

Hà Thủy Nguyên

 

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt Những vần thơ nhàm chán Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không Trời đã hết những tia vàng héo hắt Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?   Lời vụn quá Thời đại vụn Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo Nóc nhà cao Rách nát dải sương mờ   Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối Có một bầy nhà thơ

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước Chẳng ai lai vãng Họ lờ đi như không có trên đời Hai con mắt bịt hai thôi còn một Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia Kẻ vô lý trí thấy tất thảy Chẳng hiểu gì tất thảy Lao và lao và lao và lao Nào có sao Lạc vào vô vàn thế giới Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi Đúc nên tầng tầng thế giới   Tôi yêu đôi mắt tôi Lý trí tôi

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là