Home Sáng tác mới Thả cờ gặp mưa

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ…
…rơi
…biến động mùa…

Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưa
Thả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa hé
Rót trà ngòn ngọt cuống thời trôi

Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩy
Gót sương mưa đà kín giang hồ
Một áng thơ vừa độ ngấm
Tiếng hồn đã ngâm

Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữ
Xòe mưa bóng hoa chợt tan hình

Trận cờ dở nhịp đời thắng bại
Tách trà sen đẫm nước thời qua

Hà Thủy Nguyên

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Phố mưa

Phong vân rớt một cơn buồn chúa tểTóc buông lơi khăn ướt tuột vai trầnTa trở về đây ly rượu ngọtĐổ tràn lênh láng bóng mưa buôngĐô thành đọngMột khắc buồnIm bặt Thời gian trút cơn say vào ai đâyCố nhân cũng tan như bóng mâyNhập nhoạng hơi men vừa chợt loãngPhố lạnh người qua nhạt dấu giày Lạnh ám phế thànhTục lụy ủ menTa đốt hay chăng một ngọn đènLướtÁnh phất phơCơn gió cũTay hứng chút ta rơi phố nhạt nhòa Hà Thủy Nguyên

Ẩm

chưa say… chưa đẫy một cuộc giông hờ đã cạn một ngày vắng lặng len len ác niệm khóc cười đếm cố sự tạt ngang giọt rơi lõng bõng phím tơ chùng bấn loạn thôi cũng đành thơ có một bóng mờ lạc giấc mơ mặt nạ vỡ mắt người hé mở nhập nhoạng gió thiu mưa cũng buồn hiu Ta lại rót chén này cuối thu bay Trái tim lay chẳng còn chi náo động Lòng lạnh lẽo không màng cơn ác mộng Rượu

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi Tôi Tôi Tôi Nẻo đường xa mịt gió Phản chiếu những vẻ tôi Tôi khóc Tôi cười Tôi ân ái và tội lỗi   Vun vút ngược chiều tôi Ti tỉ hình hài Có mang mặt người không nhỉ Tôi không phải Không bao giờ Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng Tôi chưa chết và không bao giờ chết Tôi vĩnh viễn mênh mông Thời gian - dòng sông đã cạn dòng Tôi khơi thông từng khoảnh