Home Sáng tác mới Phúc âm say

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo
Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết

Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình?
Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi
Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập thổn thức
Hãy khiến thực tại quay cuồng bằng nhạc điệu cảm xúc bất tận của vũ trụ
Trong lễ hội hân hoan, mọi thực tại đều đồng nhất
Rượu! Rượu! Rượu nữa!

Hãy để thơ ca vút lên khỏi vực xoáy thực tại
Như lão dê già say khướt dưới miệng vực, ngửa cao cổ ngắm nhìn vũ điệu phản chiếu trùng trùng

Đừng sợ thực tại này hay thực tại khác
Đừng sợ mê cung gương lấp lóa bóng âm hồn
Trong cơn say ta sẽ đập tan tất cả
Trong cơn say sẽ quên mất chính mình bởi mình là tất cả mọi thứ
Trong cơn say ảo tưởng đều có thật và mọi điều thật biểu hiện khía cạnh ảo tưởng của nó
Say! Say! Say điên cuồng!

Cơn điên kéo hàng vạn năm lịch sử
Tưới rượu lên bá quyền
Tưới rượu lên tư tưởng ngạo mạn của đám triết gia nhân bản
Tưới rượu lên đám tu sĩ mạo danh
Đốt! Đốt! Đốt hết!

Lả tả tro tàn cuốn theo chiều tận thế
Rồi ta lặng lẽ như đám mây chiều thả mưa nồng nàn trên đỉnh núi trinh nguyên.

(2015)

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Lướt

Này đêm lướt khẽ thế tầng không mờ bóng lại qua chập chờn cơn tỉnh thức Và thế giới nào lịm tắt bừng lóe hoan ca khúc truy điệu nguyện cầu vũ trụ Tay vỗ nhịp hồn gõ phách điệu đàn lẩy hứng Một nụ hôn vừa khẽ chạm bờ môi Thịt da hờ cọ khẽ phút này thôi Chén rượu thơ đã chờ ta nơi tửu quán chẳng ai lại qua Mỏi cuộc chơi thành bại trút cạn cơn nồng hứng Mai này tàn

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chãLạnh này ai đã lặng một cuộc chờLặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trướcBạn bè xa thẫn bóng chiều tàVút