Home Sáng tác mới Cổ nguyệt

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng
Cổ Nguyệt vén rèm trăng
Quảng Hàn cung đổ nát
Thế sự cũng tan hoang…

Đục ngầu nhân thế tro tàn
Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc
Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn

Gỗ đá ăn mòn nhân loại
Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài
Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự
Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân.

Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm
Lướt thướt rung vàng thế sự
Trăng vọng nước
Nước vọng thuyền câu
Thuyền câu vọng u sầu
U sầu vọng thi nhân, ai hồi đáp…

Phấn trăng
Bụi trăng
Mưa trăng
Quay cuồng nhân thế
Dậy sóng trăng
Nhấn chìm mộng tầm thường
Biển rượu men trăng
Nuốt trọn bầu điên loạn
Túy lúy đong đưa cổ khúc tình tang

Mê loạn đã tàn
Dư âm còn vọng
Cổ Nguyệt uốn éo vô thanh
Si lang nào có nhớ?

Kẻ canh lầu vọng nguyệt
Chờ đợi cơn điên trăng
Kẻ ôm trăng hư huyễn
Chông chênh bờ thực ảo
Kẻ tiếc hồ điệp mộng
Ôm mãi khối cô tình
Kẻ lao vào mê loạn
Trầm luân vạn tên trăng
Kẻ cơ đồ một cõi
Ngập hoa vàng rơi rơi
Kẻ gẩy sầu u uẩn
Mang mang gác thi nhân
Kẻ lênh đênh vô vọng
Chôn chặt khối tình chung

Mời ai trút cạn chén này
Hờ hờ cười tan váng mây
Ta say, người say, say gỗ đá rụng rời

Mời ai viết dòng cổ tự
Kẻ ca ngâm “ứ hự” chờ trông
Lửa hồng hoang rực cháy dòng sông
Hỏa thiêu gỗ đá về miền hư không

Mời ai họa bức nguyệt đồ
Phong ấn ngàn ngàn cổ mộ
Hồn ma thức dậy nhuốm màu trăng
Rung phong linh lãng đãng

Mời ai kiến trúc cung thạch ngọc
Lấp loáng bạch nguyệt khúc mưa xưa
Tỏa dòng thanh khí ôm thành thị
Nâng niu mộng phồn hoa

Mời ai gẩy điệu trăng trăng
Nối tơ trời vang vang
Gió mang mang
Bầu tri kỷ tru lên ngút ngàn hoang lĩnh

Mời ai nhập hai miền hư ảo
Cõi hữu hình va chạm chốn hư linh
In dấu kỳ lân vờn nguyệt
Cấu trúc vân đồ nặng thuyền câu

Mời ai vung bút vịnh đêm thâu
Uốn lượn đường trăng phác nét sầu
Thi hứng căng tràn thớ máu
Nhặt mưa gom gió rải cổ phong

Cổ Nguyệt buông lơi xiêm áo
Rượu trăng lấp loáng thịt da
Xanh xanh thời gian vỡ
Tóc nhung huyền mơn man chén rượu mời

Than ôi…
Tóc nhung huyền nay đã điểm màu thi hứng…

Hà Thủy Nguyên

Oẳn tù tì thì ra cái gì

Oẳn tù tì thì ra cái gì Ra gì nào biết làm gì đây Mình với mình, chọn mình nào nhỉ Thôi thì tất cả tan theo mây   Lạc hồn về Tây, mơ tiền kiếp Duỗi tóc bay bay theo gió đông Bàn tay năm ngón vờn gió lộng Thiều ca vang vọng mảnh trời trong   Này một nắm đấm về biển cả Hư vô tung tóe khắp miền người Thét to một tiếng như sấm động Đời nay tan hoang trong thiên

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ Mùa dã cổ lên men – lửa nhen Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ Gẩy đàn mưa Nhịp nhịp gió Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…   Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang Thuyền ám trăng mùa biển vắng Muôn vàn tơ huyết nguyệt Dệt khúc sầu thế nhân Hồng trần mờ mịt phía xa dần…   Ai ơi có nhớ… Kiếp hải hồ

Ngạo ca nổi gió

Ta nghêu ngao hát khúc dài luồn gió luồn chênh vênh đá núi Bóng hà sa phong trần mây lồng lộng Ta thổi dài cơn say Say mùa mạt thế về đây Dáng thần liêu xiêu điệu vũ Ta sẽ say cho bay hết đền đài Muôn bức tượng sứt đầu chẳng nuôi thiện ác Chỉ gỗ đá trơ trơ chờ mục nát Gió ta thổi qua và lả tả tro tàn… mây tan… tâm can xô lệch Cố nhân vắng lặng Băng tuyết đông

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy