Home Tác phẩm & Dự án Tập thơ Mùa dã cổ

Tập thơ Mùa dã cổ

Tập thơ “Mùa dã cổ”

Tác giả: Hà Thủy Nguyên

Thời gian sáng tác: 2010 – 2015

Số trang:  140 trang

Xuất bản năm 2016, NXB Hội nhà văn.

Link mua sách: https://thebookhunter.org/portfolio-item/mua-da-co/

Tổng quan nội dung:

“Mùa dã cổ” là tập thơ biểu hiện những cảm hứng cổ xưa với các biểu tượng như quỷ dữ, thiên thần, hồ ly, quân vương, phượng hoàng…v…v… của nhà thơ Hà Thủy Nguyên. Những bài thơ trong “Mùa dã cổ” đã được đăng tải trên Book Hunter và được nhiều độc giả đón đọc. Mùa dã cổ cthể hiện tâm trạng và những chiêm nghiệm về một miền quá khứ hoàng kim đầy tính ước lệ, đối nghịch với thực tại chất chồng các khuôn mẫu lộn xộn. Sống ở thế giới hiện đại nhưng tác giả lại viết về các hồi ức mơ hồ của thuở xa xưa đan cài trong một cái nhìn tách biệt từ một thực tại khác để lý giải thực tại này.

 

Trích dẫn lời phi lộ:

Người ta nói, thế giới hiện đại đánh dấu sự suy tàn của thơ ca. Tôi nói, thế giới hiện đại là bãi rác của lịch sử nhân loại. Tất cả những gì thanh cao nhất đã ngủ lại trong quá khứ cổ xưa, những gì phô bày ngày nay, kể cả sự thanh cao cũng chỉ là ngành công nghiệp tái chế rác. Rác được tái chế hay không thì vẫn cứ là rác.

Thơ ca không mất đi. Thơ ca chỉ ngủ ở nơi mà nó thuộc về. Giống như nhiều kẻ tự mạo nhận mình là đấng cứu thế, là cứu tinh của nhân loại trong thời suy tàn và điên đảo, cũng có không ít kẻ tự coi mình như những kẻ đột phá, đập vỡ tất cả sự cao quý của tính thơ. Liệu có thể gọi đó là thơ, có thể gọi đó là sự cứu thế, hay là sự tự mãn của rác rưởi lên ngôi?

 

Trích dẫn thơ:

– Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ

Không cập bến trần gian

Mùa dã cổ tàn

Ai nuối tiếc

Ai vun bụi ngọc kết hoa

Ai ủ men sầu vạn cổ

Ai gom mưa kết đọng

Ai nối hồn cung linh

Ai thắp vầng huyết nguyệt

Khơi sóng buồn len len…

(Trích “Mưa mùa dã cổ”)

– Nếu ta là Satan

Ta lạc loài giữa một bầy thiên sứ

Nếu ta là thiên sứ

Ta lạc loài giữa một lũ điên

Nếu ta là người điên

Ta lạc loài giữa cõi đời quá tỉnh

(Trích “Lạc loài”)

 

Buổi ra mắt tập thơ “Mùa dã cổ” với sự có mặt của nhà phê bình Đỗ Lai Thúy, nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên, nhà văn Đặng Thân, nhà nghiên cứu Tạ Đức, Tiến sĩ Nguyễn Quang A:

Côn Sơn Ca – Nguyễn Trãi

Côn Sơn có suối Nghe âm tịch mịch rơi Ta làm dây đàn chơi. Côn Sơn có đá Mưa sạch rêu xanh phủ Ta làm chiếu trúc ngủ. Trong núi có tùng Vạn dặm xanh mênh mông Ta nhàn nhã nằm suốt ngày ròng Trong rừng có trúc Ngàn mẫu in sắc lục Ta chốn đây ngâm nga điệu khúc Hỏi người cớ gì chẳng về ngay, Nửa đời bụi trần vướng chi đây? Muôn chung chín vạc làm gì nhỉ? Nước cơm đạm bạc

Trà & giao thương trà – giữa tiện nghi và kiểu cách

Tôi đến với trà một cách tự nhiên như bất cứ người Việt Nam nào, vùng đất của những chén trà. Cây trà ở đây mọc tự nhiên, nhà ở quê nào cũng có thể ra vườn hái một nắm lá chè tươi vào pha nước. Dù vậy, Việt Nam nằm ngay sát "cường quốc trà" là Trung Quốc, với những phẩm trà thượng hạng và khẳng định uy tín của mình năm châu. Ít nhiều, chén chè quê bình dân luôn bị đặt trên

Đi tìm vị thầy, hãy nhìn sao Bắc Đẩu

Tôi viết những dòng này cho ai đó ngoài kia đã, đang và sắp bước đi trên con đường tu tập tâm linh. Chúng ta có thể tạm thống nhất “tu tập tâm linh” là quá trình chúng ta khám phá các chiều khác nhau của chính mình và thực tại, để rồi nhận ra đích thực mình là ai và mình đang hướng tới điều gì. Đến nay, quan điểm “tu tập tâm linh” đã bị bóp méo và làm sai lạc rất nhiều.

Tâm thức bạo dâm: Một lịch sử của chiến tranh, nô dịch và giải phóng

Lưu ý: Bài có nhiều yếu tố bạo lực và tình dục. Thế kỷ 18, tại nước Pháp, một quý ông lịch lãm được đào tạo bài bản trong trường học Công giáo thuộc Dòng Tên, nhà văn – triết gia hầu tước Donatien Alphonse François de Sade, đã bị cáo buộc vì những hành vi bạo lực trong đời sống dâm dục của mình. Hầu tước Sade không hề phủ nhận những cáo buộc này. Sade nổi tiếng với những tác phẩm kết hợp

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa