Home Portfolio Item Sáng tác tiểu thuyết dã sử “Thiên địa phong trần Tập 1: Khúc Cung oán” về Nguyễn Gia Thiều

Sáng tác tiểu thuyết dã sử “Thiên địa phong trần Tập 1: Khúc Cung oán” về Nguyễn Gia Thiều

Team

Tâm trạng của trang tài tử Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều từng bước dấn thân vào cuộc quyền đấu thời Lê Mạt. Trung thành với ai, hạ gục ai, tưởng như đã rất rõ ràng nhưng lại ẩn chứa trong đó biết bao dằn vặt. 

Trích dẫn

………

“Đó là một cuộc trả thù ư? Không! Đó là một cuộc đảo chính ư? Không! Đó là một sự tri ân dành cho Duy Vỹ ư? Cũng không phải! Hay đó chỉ là một nỗ lực vì không gì cả? Lê Duy Khiêm có thể trở thành một bậc quân vương chân chính hay không, chàng không thể biết chắc. Thế cục này liệu sẽ an hay loạn, chàng cũng không đoán trước được, nhưng tất thảy là một sự văng đến vận hạn của số mệnh. Mười một năm qua, từ một tướng quân hào hoa phong nhã, chàng đã thấy mình bệ rạc đi rất nhiều cả thể xác và tinh thần. Tóc chàng tuy không điểm bạc như những người cùng trang lứa, nhưng tim chàng thì đã bạc từ lâu. Bên trong chàng lúc này không thể đạt nổi sự trống rỗng bởi một nỗi sầu che lấp, nỗi sầu của thời thế và thời gian.”

Cấu trúc sách

Bắt đầu từ sự kiện thái tử Lê Duy Vỹ bị Trịnh Sâm mưu hại, Nguyễn Gia Thiều cùng với Nguyễn Khản đã mưu tính kế sách lâu dài để cứu hoàng tôn Lê Duy Khiêm, lập đổ quyền lực của chúa Trịnh. Phần 1 “Khúc cung oán” kết thúc khi hoàng tôn Lê Duy Khiêm được phóng thích, đánh dấu những biến loạn mới trong phần 2. 

Số trang: 288/Khổ 12X20,5

NXB Hội Nhà Văn cấp phép

Book Hunter chịu trách nhiệm bản thảo và phát hành

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông Rào rào gió Phố ma thất thểu bóng người Bóng tôi mơ tôi hành khất kết thân đời xin xỏ giọt chân tâm   Nơi gió rụng vàng sương Hà Nội Cổ thành tôi giam tôi Tôi mơ trong mơ trong mơ lại trong mơ Ngút ngàn thơ mộng ngàn năm mộng   Hà Nội trong ai Bóng mờ thế giới Hành khất tôi Hành khất thơ Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm Cổ thành chôn vùi

Nhảm #20: Nhạt nhẽo

Sau rất nhiều nỗ lực để làm mình trở nên thú vị hơn, tôi bắt đầu chuyển sang thái cực khác: Khiến mình trở nên nhạt nhẽo. Để trở nên thú vị, rất dễ. Tâm trí con người thích bị kích động, mà tôi thì vẫn là con người. Nhưng để trở nên nhạt nhẽo thì khó khăn vô cùng. Đâu dễ chấp nhận một tình trạng não không kích thích. Đâu dễ để sống trong sự lãng quên của mọi người. Đâu dễ để

Nhân sinh vô thường trong Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh của Nguyễn Du

Cứ tới tháng Bảy âm lịch, tâm trí tôi văng vẳng một giọng ca ngâm xa vắng trong tiếng đàn đáy u tịch: “Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt, Toát hơi may lạnh buốt xương khô, Não người thay buổi chiều thu, Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng…” Thực tại điêu tàn bám theo gió thu giăng khắp bốn cõi. Đôi khi, tôi hoang mang chẳng rõ bởi những trận gió thu đìu hiu chết chóc đã đi vào thơ Nguyễn Du

Con đường Viết của tôi (8): Biết rõ mình đang viết gì

Các bạn click vào để đọc thêm:  “Con đường viết của tôi”  Việc viết văn xuôi cũng giống như một vị vua đang điều khiển dân chúng của mình (chính là các từ ngữ). Một vị vua, muốn cho đất nước trật tự và phát triển thịnh trị, không thể làm bừa làm ẩu mà cần phải có sự tính toán sao cho người dân từng bước đi theo từng lộ trình mà vị vua mong muốn. Vị vua muốn thuyết phục lòng người hẳn

Kết thúc

Ta huýt bài ca Ngợi xuân tàn Thôi thì xuân sắc cũng sang trang Có màu trắng muốt mùa nắng nhạt Có héo úa nào Ánh màu mây phương nao Mùi cổ thư phảng phất trần gian Ta giam mình căn phòng trống trải Bên ngoài rời rạc chấn song Mùa xuân chẳng còn ngoài cửa Chỉ hư ảo đầy sân Dấu vết ký ức xa và xa Ta tha hương trong căn phòng quen thuộc Nhớ những ngày chưa qua Phố nhà xỉn màu