Home Sáng tác mới Bừng tỉnh

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ
Gió rung trời
Bom lạc giữa tầng xa
Tiếng thét gào
Hồn oán cõi tha ma
Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt

Cóng…giấc sâu
Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ
Giọt giọt đau
Chẳng còn thấy u sầu
Âm ỉ mầm cơn hận
len vào mộng kiếp sau
Những phận người đau đáu
nguyện cầu
chút bình dị đời trôi
mà nào ai hồi đáp

Thơ bất chợt…gào
bên giường ấm êm lay lay giá buốt
Lạc lối hiện sinh ư…chỉ mộng nhỏ miên trường
chui rúc cùng bao kẻ đớn hèn khom lưng
ngỡ mình cao quý
Khoanh chân trầm hương Thiền giới ư…hão huyền thay một cơn ảo giác
đóng băng nhân cách
xá lị cặn thừa
một kiếp người khuyết tật nhân sinh

Gào…gào…gào…
Giật bàn tay ve vuốt
khỏi đắm đuối yêu đương
đêm miên trường
chưa từng kết thúc

Dằng dặc hồn đi xa thăm thẳm
mộng mơ gì
hay chong mắt đợi
một mai…

Hà Thủy Nguyên

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh gió đuổi dài phố thưa Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ Im Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ Đây là xuân ư? Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi Mộng nhân sinh khép cửa Gió đổ ào lá rơi Bóng đất vương tay níu nền trời Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu Phố thị bạc phai tro phủ Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình Tôi đang nguyện hồn ai đây Nguyện

Lá loạn cành hoang

Lá loạn cành hoang Lá loạn cành hoang Xôn xao xúc cảm trời đông lộng Ta lướt phố dài Mây rủ một nhành mai Chàng ngủ gục thư trai Ôm giấc mộng hoàng đài   Lá tàn tàn Phong hoang hoang Mộng hoàng đài úa vàng trên nẻo vắng Hoa mai trắng Tinh tựa sương Mềm tựa tuyết Chân nhân đang thuyết lẽ vô thường   Ta thoảng điệu gió Ta vi Vô Vi Cõi đời lặng nhịp Chân nhân mờ bóng Chàng sực tỉnh rồi Ta

Chiều lịch sử

Tôi đã đi dọc đường lịch sử Chẳng bóng người Chẳng đáp lời ai Chỉ những quân cờ tung tóe Bàn cờ toang hoác lỗ Những hố chôn người nào biết sử xanh Nào những ai lưu danh Đã ố màu kim cổ   Tôi lạc đường giữa muôn vàn trang sách Vàn sự thật đều dối trá như nhau Mờ mờ nỗi đau tiền kiếp Hỏi ai, đáp ai Muôn đời câm nín Chỉ đau thương lên men ly rượu chiều Và trăng sao

Ngẫm Cung oán

Thiên lý độc hành - Đêm mây buông Mưa khua cho rộn những đoạn trường Đọng màu quá khứ trong quầng mắt Khuya khoắt hồn về giữa buồn thương Cung xưa hờn tủi chưa nhạt dấu Máu đã vương đầy cõi mai sau Dây đàn đã đứt, tìm đà nát Tay rã rời nâng tóc bạc màu Thơ thẩn thói đời ai mà xót Thanh vân dặm vắng ngoảnh mênh mông Trăm năm hồn cũ vừa bất chợt Hứng nẩy vừa than một tiếng lòng