Home Sáng tác mới Bừng tỉnh

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ
Gió rung trời
Bom lạc giữa tầng xa
Tiếng thét gào
Hồn oán cõi tha ma
Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt

Cóng…giấc sâu
Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ
Giọt giọt đau
Chẳng còn thấy u sầu
Âm ỉ mầm cơn hận
len vào mộng kiếp sau
Những phận người đau đáu
nguyện cầu
chút bình dị đời trôi
mà nào ai hồi đáp

Thơ bất chợt…gào
bên giường ấm êm lay lay giá buốt
Lạc lối hiện sinh ư…chỉ mộng nhỏ miên trường
chui rúc cùng bao kẻ đớn hèn khom lưng
ngỡ mình cao quý
Khoanh chân trầm hương Thiền giới ư…hão huyền thay một cơn ảo giác
đóng băng nhân cách
xá lị cặn thừa
một kiếp người khuyết tật nhân sinh

Gào…gào…gào…
Giật bàn tay ve vuốt
khỏi đắm đuối yêu đương
đêm miên trường
chưa từng kết thúc

Dằng dặc hồn đi xa thăm thẳm
mộng mơ gì
hay chong mắt đợi
một mai…

Hà Thủy Nguyên

Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ Trời còn thu … vì tôi còn thu   Thả bóng câu thời gian ngưng đọng Vạn cầu mong Nhân loại đã úa tàn Lá lá rụng Và nhịp trăng mờ mịt Cây khô cành Ngúc ngoắc vệt thời gian Mây trời rạn vỡ Tim tôi máu loang   Những dòng sông đã cạn dòng Khô kiệt đời nặng khổ đau Chẳng

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời Chuyện đời lướt qua Kẻ cao giọng rít lên điều nhạt nhẽo Những lời vô nghĩa vãi vương Ly cà phê đã nguội Ai thương đâu buổi chiều đang cạn Ai thương đâu một kẻ ơ hờ Thèm phút giây vắng lặng Thèm im ắng Như mây   Tôi đã ngồi đây Đầu thế kỷ điêu tàn Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng Cuồng nhân rêu rao cứu thế Tội đồ điên loạn vênh vang Ôi những

Phúc âm mưa

Héo khô đất trời đại mạc Với tay tìm hư ảnh Đào Nguyên Than ôi… Hư ảnh tiếp kề hư ảnh Trái tim cạn kiệt sầu bi Độc tố chốn thiên đường Hư ảnh hỉ lạc Hư ảnh ánh dương xuân Mưa… Mưa… Tan chảy… Thấm môi… Ứa tàn lệ… Sầu… Bi… Một kiếp phù du thôi cũng đành dấn bước Than ôi… Mưa không nhuốm màu hư ảnh Mưa… Sợi dây… Nối liền… Thực tại… Chạm ướt lạnh… Tỉnh giấc mộng dài chốn vĩnh

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Ướp mưa

Ta ướp mưa Uá bóng mây rụng Đêm rơi không tiếng Ta khát hơi mưa Mưa phiếu diễu men Khơi buồn len len Phím đàn không tiếng Ta khát sầu Sầu vương thơ hoàn mĩ Sầu rót cạn tinh hoa Sầu đong mắt mùa yêu Sầu rơi rơi Mưa ơi Ái ân trời nghiêng đất vỡ Khát sầu, sầu khát ta chăng? Khát mưa, mưa nhớ ta chăng? Chạm tận cùng Ta nhớ Ta nhớ ta cô độc Say mưa sầu Say điệu đêm Lả