Home Sáng tác mới Bừng tỉnh

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ
Gió rung trời
Bom lạc giữa tầng xa
Tiếng thét gào
Hồn oán cõi tha ma
Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt

Cóng…giấc sâu
Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ
Giọt giọt đau
Chẳng còn thấy u sầu
Âm ỉ mầm cơn hận
len vào mộng kiếp sau
Những phận người đau đáu
nguyện cầu
chút bình dị đời trôi
mà nào ai hồi đáp

Thơ bất chợt…gào
bên giường ấm êm lay lay giá buốt
Lạc lối hiện sinh ư…chỉ mộng nhỏ miên trường
chui rúc cùng bao kẻ đớn hèn khom lưng
ngỡ mình cao quý
Khoanh chân trầm hương Thiền giới ư…hão huyền thay một cơn ảo giác
đóng băng nhân cách
xá lị cặn thừa
một kiếp người khuyết tật nhân sinh

Gào…gào…gào…
Giật bàn tay ve vuốt
khỏi đắm đuối yêu đương
đêm miên trường
chưa từng kết thúc

Dằng dặc hồn đi xa thăm thẳm
mộng mơ gì
hay chong mắt đợi
một mai…

Hà Thủy Nguyên

Vỡ

Ai lại qua một mùa đã vỡ Khu vườn hoang trơ trọi mảnh trời thơ Lòng đất động cựa quậy Lao xao buồn thơ ngang   Cứa xước giọt lòng rơi phơn phớt Phảng phất níu hồn vờ vĩnh Có ai loang bốn cõi vọng Sơn hà mất hay còn   Này đây là bầu thơ vừa nứt Ứa hứng tràn rớt xuống phàm nhân  Này đây là thanh đao mòn sứt Vung tan tành  Vỡ Vụn Rượu tràn sân   Mảnh hoa vỡ  Chiều

Lời của lặng im

Chạm vào đám đông Lá không rụng Trăng mông lung Nụ cười quên tắt   Chạm đơn độc Độc xuôi nước chia hai Trăng vụn rồi Lá tơi bời Không lời thổn thức   Lắc rắc mưa không chạm áo Chạm một ngôi sao Đêm tà hắt bóng Hồn ma cười nhạo Ta im lìm   Tiếng đời xôn xao dội Một cái tôi, lại một cái tôi, và tôi, và tôi, và tôi… Chỉ tôi thôi Những mảnh vỡ cuộc người   Nghe gì

Ngõ mưa trưa

Ngõ mưa trưa Tiểu trúc Rớt một tia sấm Đáy ly Chẳng bóng ai vừa đi Đã qua đời Hồn phách phân li Ngày buồn trôi mà chi Nghe úa tàn loang Nhón bước Bóng nước đọng lâm li Ai đợi ai mà chi Nhón bước này Bóng hình phai Nâng ly này Trót gục Bên mộ ai Giấc mưa Chìm Vắng lặng ngõ sâu Ánh mùa rơi rụng Vệt trúc buông dài Bóng tóc trưa Hà Thủy Nguyên

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước Chẳng ai lai vãng Họ lờ đi như không có trên đời Hai con mắt bịt hai thôi còn một Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia Kẻ vô lý trí thấy tất thảy Chẳng hiểu gì tất thảy Lao và lao và lao và lao Nào có sao Lạc vào vô vàn thế giới Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi Đúc nên tầng tầng thế giới   Tôi yêu đôi mắt tôi Lý trí tôi

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số Nhân gian xô lệch gì đâu Mặc quyền lộc rụng rơi Mặc danh tài phai nhạt Thân phận người nhỏ nhoi Sơn ca lạc Cuồng phong gầm thét Tờ thiên thư rách nát Hơi cổ đã lên mùi Bụi thời gian mờ mịt Kho sách đời Hết thời Vì sao trời Hết thiêng Chỉ lời ta còn vọng Tiếng nghìn năm Phật Chúa vắng cả rồi Trăng sao nay cũng vắng Bạn bè đều cô tịch Ngàn năm