Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt

Bén hơi hoang dại sói tru

Cuộc săn vô biên đà xếp xó

Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu

Thế gian chật thế không chỗ cựa

Xác phàm non thế nặng luân hồi

Rượu nào say được hồn bất diệt

Thơ này cũng đành tùy tiện trôi.

Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ

Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần

Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt

Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa

Hà Thủy Nguyên

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ