Home Sáng tác mới Điệu hờ

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong
Vẽ đường cong cong
Nối vô biên liên miên viễn mộng

Hờ…
Mây nước…
Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu
Hồn ai tan loãng bên cầu
Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu…

Hờ…
Lụa là…
Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp
Cơ đồ… Lá…
Uyên ương … Mưa…
Long lanh đáy nước cung Ngô
Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa
Này lá, này mưa, này lụa, này tan…

Hờ…
Hồ điệp…
Ép khô điển tích ngàn năm
Mộ vỡ tan
Tình lìa đời
Cánh rã thân tàn
Không hẹn kiếp sau
Gieo hồ điệp mộng chốn nhân gian
Mộng trong mộng giữa mộng đại ngàn mà thôi

Hờ…
Điệu khúc
Nghê Thường uốn éo dòng trăng
Hồ ly ve vuốt vĩ
Vinh hoa quay cuồng
Suối tham độc dòng truy hoan
Trường hận bầy thánh nhân dân dân nước nước
Vớt trăng lên
Cạn trăng đi

Hờ…
Cuộc cờ…
Này khúc trăng trăng
Này núi sâu sâu
Tích tịch tình tinh
Nguyệt đồ phượng khúc
Vực sâu. Vực sâu.
Huyết sương ngùn ngụt
Khải hoàn gió lộng
Đâu bóng tình nhân?
Hỡi lửa thiêu thân về tro bụi
Hỡi bụi ào ào trận cuồng phong
Hỡi cuồng phong hất tung cờ thế sự
Phủ hoàng hoa hẹn ước tương phùng…

Nhớ hờ hiện hữu
Nhớ hờ hư linh
Chập chờn mưa
Tơ duyên đứt nối
Ngàn kiếp ái ân cô đặc giọt giọt chiều
Giọt giọt vỡ
Rượu lênh láng kinh kỳ
Ai đến
Ai đi
Ai biết
Ai vòng một đường cong
Định thiên tình mệnh
Tơ trời ta níu ta buông…

Hà Thủy Nguyên

*

Tập thơ Mùa Dã Cổ của Hà Thủy Nguyên
hiện có trên Hang Cáo.

Mời bạn tìm sách tại ĐÂY.

Lời của lặng im

Chạm vào đám đông Lá không rụng Trăng mông lung Nụ cười quên tắt   Chạm đơn độc Độc xuôi nước chia hai Trăng vụn rồi Lá tơi bời Không lời thổn thức   Lắc rắc mưa không chạm áo Chạm một ngôi sao Đêm tà hắt bóng Hồn ma cười nhạo Ta im lìm   Tiếng đời xôn xao dội Một cái tôi, lại một cái tôi, và tôi, và tôi, và tôi… Chỉ tôi thôi Những mảnh vỡ cuộc người   Nghe gì

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch

Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả Tóc mây vương vấn ướt sơn hà Vén dải mành thưa soi thế sự Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ? Lẽ đời đã dịu góc thành xưa Có tờ thơ cũ nhàu bên gối Những lời vơ vẩn tựa mây mờ Thế sự giờ đây không thơ nữa Có ta nằm đếm giọt mưa trưa Có hơi sấm động vằn vô vọng Có tòa thành cũ đã quên mình Tôi