Home Sáng tác mới Đo một cơn say

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú

vờn tóc giăng

xoã xượi đô thành

 

Sơn lâm hú

vệt trăng lằn đỏ 

mây giăng sáu cõi 

ập cuồng phong

ba đào dựng ngược

 

Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ

hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui

đo đời tới hạn

đo tình liên miên

đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt

 

Đan tâm thu giăng hứng trăng

kết giọt say mèm quên tỉnh

lòng dã thú u u 

thơ này đã vu vơ

khi lu khi tỏ

bóng thơ ờ…

 

Hà Thủy Nguyên

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ……rơi…biến động mùa… Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưaThả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa héRót trà ngòn ngọt cuống thời trôi Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩyGót sương mưa đà kín giang hồMột áng thơ vừa độ ngấmTiếng hồn đã ngâm Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữXòe mưa bóng hoa chợt tan hình Trận cờ dở nhịp đời thắng bạiTách trà sen đẫm nước thời qua Hà Thủy Nguyên

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ

Phố mưa

Phong vân rớt một cơn buồn chúa tểTóc buông lơi khăn ướt tuột vai trầnTa trở về đây ly rượu ngọtĐổ tràn lênh láng bóng mưa buôngĐô thành đọngMột khắc buồnIm bặt Thời gian trút cơn say vào ai đâyCố nhân cũng tan như bóng mâyNhập nhoạng hơi men vừa chợt loãngPhố lạnh người qua nhạt dấu giày Lạnh ám phế thànhTục lụy ủ menTa đốt hay chăng một ngọn đènLướtÁnh phất phơCơn gió cũTay hứng chút ta rơi phố nhạt nhòa Hà Thủy Nguyên

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe