Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ
Lơ thơ trên phố
Dọc ngang tìm lời giải đố
Chẳng viết nổi câu thơ

Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua
Tôi đi và đi giữa dòng người
Dòng đời trôi đi đâu về đâu
Dòng sông ra biển tìm cái chết
Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ
Để rơi vào cơn mơ khác
Thêm tầm thường
Thêm giả dối

Muôn vàn kiếp phù du
Đâu ai tỉnh
Phật cũng rơi vào hư huyễn thế giới trùng trùng
Niết bàn vô vọng khua tay với
Chỉ nỗi buồn
Và buồn
Và cô độc như tôi

Tôi buồn
Kẻ mơ đi giữa vạn cơn mơ
Tuồng nhập thế có hạ màn đâu nhỉ
Tôi chẳng thể quên vở diễn
Cố say đời cho ảo hoá
Và ngày mai ai sẽ khóc sẽ cười

Một ngày thu đã cạn
Gió bạc phố
Chẳng lò sưởi nào cháy nơi tim
Những môi héo lạnh chờ cô độc
Chờ xác xơ cho tĩnh lặng linh hồn

Ai có nghe
Có nghe
Gió về
Mùa sầu thảm thả sương giăng thành phố
Nơi ta chọn một cơn mơ
Để nhớ mình đang mơ
Nỗi buồn ở đó
Người đi qua cười nhạo đã khô môi

Đêm chuyển mùa mưa rơi
Mơ ơi mơ ơi
Ta cứ buông lơi
Mặc câu thơ cũ mới
Mặc đời nhớ nhớ quên quên
Thơ đã viết lên
Niết bàn cũng đổ
Phật đã giáng trần
Hào quang nhạt cả
Chỉ còn gió bạc
Phố dài chơi vơi

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ Chút thơ cựa quậy Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ Tháng ngày này ôi êm dịu quá Cái êm dịu dối lừa Của tuổi về trưa Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp Giả quên gió lốc lặng rồi Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành

Bạn bè xa

Phố xa bạn bè xa ướt nhạt mưa lưa thưa số phận mây mù giăng ảo hóa tình đờiHoa nào rơi ta nào rơi sợi lơi buồn lòng người chìm nổi bao phenQuay đầu lại tấc lòng đà đổi mặt cũ mới chẳng ai quen Bất chợt thời gian, nghiệp duyên tráo trởHở một vầng trăng điên loạn giang hồTrà nhạt lạnh lẽo vị suông Mưa dùm lay hơi dùm bayTa chẳng say cơn vui hội ngộMàu biệt ly nhuốm đỏ sơn hà Ai qua

Chiều lẻ

ChiềuĐơnLẻNgàn mây quaTrôi tuột kẽ tay tơ duyên níu giữ Ta nghe lòng buồn trườn triền mây xaGió hú hét tiếng triệu bóng vũ trụ quaChẳng gian nhà trú ẩnMê mê tỉnh tỉnh ai rõ ta mà Ta nghe nguội lạnh trong dòng máuPhủi bay đắm đuối chút tàn phai Mồ hoang mai lạnh hồn thiên cổHạ giới chơi hoài biết ai sayNhân sinh mấy kiếp cười man dạiCuồng quay đào bới một khắc vuiRụng rụng sương giăng chiều phố thịPhong trần khô lệ lạnh

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng