Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ
Lơ thơ trên phố
Dọc ngang tìm lời giải đố
Chẳng viết nổi câu thơ

Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua
Tôi đi và đi giữa dòng người
Dòng đời trôi đi đâu về đâu
Dòng sông ra biển tìm cái chết
Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ
Để rơi vào cơn mơ khác
Thêm tầm thường
Thêm giả dối

Muôn vàn kiếp phù du
Đâu ai tỉnh
Phật cũng rơi vào hư huyễn thế giới trùng trùng
Niết bàn vô vọng khua tay với
Chỉ nỗi buồn
Và buồn
Và cô độc như tôi

Tôi buồn
Kẻ mơ đi giữa vạn cơn mơ
Tuồng nhập thế có hạ màn đâu nhỉ
Tôi chẳng thể quên vở diễn
Cố say đời cho ảo hoá
Và ngày mai ai sẽ khóc sẽ cười

Một ngày thu đã cạn
Gió bạc phố
Chẳng lò sưởi nào cháy nơi tim
Những môi héo lạnh chờ cô độc
Chờ xác xơ cho tĩnh lặng linh hồn

Ai có nghe
Có nghe
Gió về
Mùa sầu thảm thả sương giăng thành phố
Nơi ta chọn một cơn mơ
Để nhớ mình đang mơ
Nỗi buồn ở đó
Người đi qua cười nhạo đã khô môi

Đêm chuyển mùa mưa rơi
Mơ ơi mơ ơi
Ta cứ buông lơi
Mặc câu thơ cũ mới
Mặc đời nhớ nhớ quên quên
Thơ đã viết lên
Niết bàn cũng đổ
Phật đã giáng trần
Hào quang nhạt cả
Chỉ còn gió bạc
Phố dài chơi vơi

 

Hà Thủy Nguyên

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng

Về lại cuối thu

Ta hát bài ca ngợi hoa tàn Ô mùa héo úa đã sang trang Trầm hương ai thắp chờ trăng sáng Chờ ta nhàn ...tản cả nhân gian   Ta hát bài ca Tụng chinh phu Mùa trận mạc dậy hồn thu đã tận "Anh hùng hữu hận" (*) Lá lá rụng Mịt mùng Lửa bập bùng tuý ca biên tái   Ta về lại mùa hoa bướm cũ Động hoàng hoa đã rủ tro tàn Mưa giọt giọt đã khô Rượu đổ tràn hơi

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ