Home Sáng tác mới KHÚC CA MẤT NGỦ

KHÚC CA MẤT NGỦ

Đêm chong đêm

Ấy a… trăng rơi…

Mộng hoàn mộng

Ấy a… mùa chơi vơi…

 

Nao nao chuông chùa ngàn thu trước

Ấy a… đứt nối giọt giọt đời

Mê mê men ái tình năm mới

Tay ai đàn… ấy a… da thịt ngần

Ấy a… một kiếp ngước mắt dõi gió lốc cuốn bay thời cùng thế

Tóc rung rung màu ký ức điểm sương…

 

Ấy a… lao xao tiếng đời nơi gác sách

Ấy a… vang vang tiếng lòng chốn thị phi

Đêm chong đêm

Trăng vẩn màu trần tục

Nhịp ai thở… ấy a… hổn hển tiếng luân hồi

 

Máu cuộn sôi men dã thú

Ấy a… nín nhịn đời, thôi đành phận ung dung

Những ôm chí uốn mây nắn gió

Tẩy bụi trần điểm vẻ ánh trăng trong…

ẤY a… tình ái vuốt ve tình ái

Nguội sao đang… men dã thú ban sơ….

 

Ấy a… chuông thỉnh mùa trăng

Trăng rơi đáy mộng

Ta một giấc mộng

Ấy a… đời một giấc

Trăng hỡi trăng… ấy a… chọn mộng hờ…

Mộng đời ứa trăng ra máu

Mộng ta rút cạn máu nuôi trăng

Mai này ta ngủ nơi miên viễn

Trăng ngần gieo rắc mộng thay ta…

Mai này ta ngủ nơi miên viễn

Men ái tình trăng dan díu dùm ta…

 

Tay ai lướt… sợi buồn mơn  da thịt

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa

Khúc ca dưới mộ

Nắng chiều quái lạ Gió bạc sương Khúc du dương ai đàn trên cổ mộ Cỏ hoang hoang úa tàn thời phổ độ Chúng sinh rên, bùn nhơ mệnh số Khép nhật cung, tròn cuộc ngắn dài Miên man một giấc cô ai Lạnh nghe ta đó thở dài mồ hoang Biếng lười mặc gió điểm trang Phất phơ bạch nguyệt lang thang cõi trần Tinh cung chộn rộn ngôi thần Xác thân ở lại Ta thoát mộ phần Chúng sinh chộn rộn Ta lộn

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch

Người bay

Những người bay mưa đêm Vỗ cánh về đâu thế? Tiếng đập cánh ướt sa phố xá Đèn nhoà tâm tư Hắt màu cổ miếu Hỡi ai Có bay qua nghĩa địa đông người Bóng ma dật dờ trên phố Ma ma người người chen chúc Áo quần cũ mới lộn nhau Trước sau chẳng thành hình Nén nhang cháy dở khiêu hồn vỡ Những người bay cô đơn quá Chẳng thấy nhau Lạc giữa thành phố nghĩa trang Hôm nay tôi đang sống nơi