Home Sáng tác mới KHÚC CA MẤT NGỦ

KHÚC CA MẤT NGỦ

Đêm chong đêm

Ấy a… trăng rơi…

Mộng hoàn mộng

Ấy a… mùa chơi vơi…

 

Nao nao chuông chùa ngàn thu trước

Ấy a… đứt nối giọt giọt đời

Mê mê men ái tình năm mới

Tay ai đàn… ấy a… da thịt ngần

Ấy a… một kiếp ngước mắt dõi gió lốc cuốn bay thời cùng thế

Tóc rung rung màu ký ức điểm sương…

 

Ấy a… lao xao tiếng đời nơi gác sách

Ấy a… vang vang tiếng lòng chốn thị phi

Đêm chong đêm

Trăng vẩn màu trần tục

Nhịp ai thở… ấy a… hổn hển tiếng luân hồi

 

Máu cuộn sôi men dã thú

Ấy a… nín nhịn đời, thôi đành phận ung dung

Những ôm chí uốn mây nắn gió

Tẩy bụi trần điểm vẻ ánh trăng trong…

ẤY a… tình ái vuốt ve tình ái

Nguội sao đang… men dã thú ban sơ….

 

Ấy a… chuông thỉnh mùa trăng

Trăng rơi đáy mộng

Ta một giấc mộng

Ấy a… đời một giấc

Trăng hỡi trăng… ấy a… chọn mộng hờ…

Mộng đời ứa trăng ra máu

Mộng ta rút cạn máu nuôi trăng

Mai này ta ngủ nơi miên viễn

Trăng ngần gieo rắc mộng thay ta…

Mai này ta ngủ nơi miên viễn

Men ái tình trăng dan díu dùm ta…

 

Tay ai lướt… sợi buồn mơn  da thịt

Người bay

Những người bay mưa đêm Vỗ cánh về đâu thế? Tiếng đập cánh ướt sa phố xá Đèn nhoà tâm tư Hắt màu cổ miếu Hỡi ai Có bay qua nghĩa địa đông người Bóng ma dật dờ trên phố Ma ma người người chen chúc Áo quần cũ mới lộn nhau Trước sau chẳng thành hình Nén nhang cháy dở khiêu hồn vỡ Những người bay cô đơn quá Chẳng thấy nhau Lạc giữa thành phố nghĩa trang Hôm nay tôi đang sống nơi

Tụng ca bóng tối

Nơi bóng đen, đen và đen Nơi ánh sáng dối lừa chìm sâu vô tận Nơi sự thật hiển hiện   Ta đã đi rất lâu theo ánh sáng cuối đường hầm… tiếng vỗ cánh của bầy thiên thần hỗn loạn… Chúng chắp cho ta đôi cánh rồi rủ ta lao vào nguồn sáng như bầy thiêu thân. Và tan biến…   Nơi đầu nguồn Thượng Đế Nơi ánh sáng chói lòa Nơi sự sống biến mất   Mỗi sinh mệnh đều bị thiêu rụi

Trường ca Hồ Khúc

I - Hồ mộng Ta gẩy đàn khung trời đã cũ Khúc trăng sao xao động đáy Tây Hồ Ta ẩn mình nơi sương Cửu vĩ hồ ve vuốt tơ sen Duyên ai ấy à se dang dở Cho ai ấy à tương tư Trăng ấy à ánh bạc Thơ ấy à đang nhen Ký ức dâng lên tràn căng bầu ngực Ứa tình nhân gian   Hỡi ai chính nhân quân tử Luyến ái ta ư? Sợ ta ư? Có nghe ta cười nói

Vòng lặp của bướm đêm

Con bướm đêm đập cánh cánh đập cánh vào đêm Luồng sáng xẹt qua chẳng kịp cho mi chờ chết Con bướm đêm vô định Có đón mũi tên này Mũi tên của vần thơ tôi Những vần thơ đã cũ Nơi vòng lặp vạn vàn điều mới Có gì khác nhau ư? Chết nơi ngọn lửa Chết bởi thơ tôi Khác nhau ư? Thơ tôi Mũi tên bắn không quay trở lại Chẳng vòng lặp nào nĩu giữ Vô cùng có lặp lại ư?

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng