Home Sáng tác mới Lễ bái xuân

Lễ bái xuân

Mây mẩy mầm trăng nhú
Sữa trời đượm mây giăng
Thiều ca vừa chuyển khúc
Sóng thiên hà ngân loang

Cựa quậy giọt tình
Vừng dương nhấp nhô
Bén hơi
TÌNH đọng

Bốn bề tinh cầu khua loạn
Rập rình
Em vừa nẩy
Anh vừa mênh mông

Xịch động tầng không
Ái ân nhịp này say mộng
Muôn trùng thế giới váng tâm tư
Luân hồi chuyển bước nào định trước
Nhịp mới chân tâm trót dẫm hờ

Hà Thủy Nguyên

*Viết khi xem “The Rite of Spring” của Igor Stravinski

“The Rite of Spring” (Le Sacre du printemps) là một vở ballet và bản giao hưởng của nhà soạn nhạc Nga Igor Stravinsky. Ngay từ lần đầu được biểu diễn vào ngày 29 tháng 5 năm 1913 tại Théâtre des Champs-Élysées ở Paris, vở ballet này đã trở thành một trong những tác phẩm biểu diễn nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20 với màn ra mắt đầy kích động và nổi loạn. Tác phẩm được chia thành hai phần: “The Adoration of the Earth” (Sự tôn thờ Đất Mẹ) và “The Sacrifice” (Sự hiến tế). Tác phẩm tái hiện các nghi lễ cổ xưa của văn hóa Slavic vào mùa xuân, bao gồm sự chào đón mùa mới và sự hiến tế thương tâm để đảm bảo sự màu mỡ cho mùa màng. Âm nhạc và vũ đạo phản ánh sự dã man, nguyên thủy và mạnh mẽ của các nghi lễ này. Buổi biểu diễn đầu tiên của “The Rite of Spring” đã gây ra một phản ứng gay gắt từ khán giả, với những tiếng la ó và bạo lực trong rạp hát lúc bấy giờ. Sự phức tạp và sự mới lạ của nhịp điệu, cũng như sự dữ dội và tính cách mạng của vũ đạo do Vaslav Nijinsky đạo diễn, đã khiến nhiều người không chấp nhận được. Tuy nhiên, theo thời gian, “The Rite of Spring” đã được công nhận là một kiệt tác, ảnh hưởng sâu rộng đến cả âm nhạc và ballet. Âm nhạc của Stravinsky cho vở này đã mở đường cho sự phát triển của âm nhạc hiện đại, với việc sử dụng những kỹ thuật mới mẻ trong việc sắp xếp nhịp điệu và hòa âm.

Bài thơ của tôi không phải là một sự tái hiện lại vở ballet bằng ngôn ngữ thơ ca, mà chỉ là một tứ thơ nảy lên khi xem lại vở ballet này. Tình yêu và những lạc thú của tình yêu, với tôi chính là sự hiến dâng đẹp đẽ nhất khi xuân về, một sự hiến dâng không mong cầu bất cứ đáp trả nào, nó thực sự rất khác sự hiên tế nhục dục để mưu cầu bội thu vật chất. 

 

Nứt

Nứt Đường rạn vỡ Máu rơi không tiếng Trăng loang   Bóng hồn vô niệm Vụt qua Tử sinh khắc điểm Họng súng hà hơi Chuông nguyện hồn không tiếng Còn trăng đã cạn mùa   Tách gãy Bẻ đôi Lòng người vụn Nhân giới đứt đôi Đợi chờ tan nát Bia mộ một phiến trắng mờ   Một người chết lại thêm, rồi sao Một tiếng nổ lại thêm, rồi sao Tim ai vỡ, rồi sao Chuông nguyện hồn vẫn điểm, rồi sao Đời

Đêm trăng máu xem bát quái ngắm đào hoa

Váng vất mưa trăng rụng Càn khôn Ứa máu tình động dục Ly khảm Lùa hoa đào vọng mơ Cấn tốn Bão lênh láng hồng hoang Lôi trạch   Vòng bát quái chuyển thời xoay thế Lẽ âm dương sắc sắc không không Mênh mông này cõi hóa công Hất tung thời thế Mặc đời như sông Ta ngồi ta trông Nhoẻn cười mây gió   Đất trời đảo lộn như định sẵn Lòng người xảo trá bởi thịnh suy Cùng chàng cạn chén lưu

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Xuân ca

Ta ca vài điệu cũ Cô độc bỗng lên ngôi Thế gian lăn xuống dốc Giọng cao vút lên mây   Ca một chiều xuân hoa rụng rụng Cố nhân nào còn tiếc nhớ cố nhân Thư nào gửi về chân trời vắng lặng Bước trầm luân Hài rách Xước chân trần   Ca đêm nao độc thoại với riêng đêm Tay ve vuốt bờ vai trần lạnh lẽo Giọng ai oán hồn trở về mọi nẻo Phố lang thang Đèn nhạt Lá tả tơi

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn