Home Sáng tác mới Mưa, đọc sách

Mưa, đọc sách

Tôi – mưa rơi vô tận

Mưa bất khả đếm

Tận bất khả cùng

Tôi bất khả chờ kết thúc

 

Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ

Có nghe gió gợn quầng mây

Mưa lạnh như lòng tôi

Đêm sâu như mắt tôi

Lá như thời gian rụng

Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh

Chưa vơi một chút thảnh thơi

 

Vô vàn cuốn sách đợi tôi

Bạn bè cũ đợi tôi

Tôi cũng đợi tôi

Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Những gương mặt nửa quen nửa lạ

Thời gian trôi đi nơi gương mặt

Bao nhân cách đổi thay

Như tôi khác tôi từ vạn ngàn niên quá khứ

 

Những trang mưa ký ức

Đã ướt đầm tang thương

Thịnh thịnh suy suy hồ sương khói

Hỷ lạc sầu bi hồ mây tan

Tôi đọc tôi nơi dòng chữ

Đã soi thấu tâm can

 

Hà Nội bán sách ai mua nhỉ

Giấy úa vàng cả thời gian

Lời cố nhân vọng hồn ai nhỉ

Tôi ép mưa lúc đêm tàn

Và bên góc bàn, những dòng viết dở dang

Chuẩn bị một ngày tôi quá cố

Ai đó sẽ đọc tôi nơi mưa rơi

“Bất tri tam bách dư niên hậu”*

Lòng tôi ai kẻ bước vào sâu?

Hay lại chính tôi

Một hậu kiếp xa xôi

Lật trang sách từ quá khứ

Thê lương bất chợt ngập hồn…

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Câu thơ của Nguyễn Du, trích từ “Độc Tiểu Thanh ký”: “Bất tri tam bách dư niên hậu/ Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như” (Không biết ba trăm năm lẻ nữa, người đời ai khóc Tố Như không?)

 

 

 

 

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Nỗi buồn thẳm sâu

Khi tôi ngụ nơi nỗi buồn thẳm sâu Thế giới cựa mình bóng tối Mây đan nhau Ánh dương vụn gẫy Trăng đen Trường kỷ nơi tôi nằm Mọc lên Ngàn hoa tàn úa Cái chết cũng thẳm sâu Như tôi Không điệu nhạc nào lọt thỏm đáy tai Tất thảy lướt đi theo gió nhẹ Mất hút khoảng không Đêm giữa ban ngày Tối thẫm Tôi đã lịm vào mơ Chỉ những ngón tay còn gõ nhịp thơ Như thể Tôi không tồn tại

Lạc loài

Nếu ta là Satan Ta lạc loài giữa một bầy thiên sứ Nếu ta là thiên sứ Ta lạc loài giữa một lũ điên Nếu ta là người điên Ta lạc loài giữa cõi đời quá tỉnh   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Đạp tung những căn phòng quá chật Xông ra giữa biển khơi   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Có ý nghĩa gì đâu những