Home Sáng tác mới Mưa, đọc sách

Mưa, đọc sách

Tôi – mưa rơi vô tận

Mưa bất khả đếm

Tận bất khả cùng

Tôi bất khả chờ kết thúc

 

Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ

Có nghe gió gợn quầng mây

Mưa lạnh như lòng tôi

Đêm sâu như mắt tôi

Lá như thời gian rụng

Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh

Chưa vơi một chút thảnh thơi

 

Vô vàn cuốn sách đợi tôi

Bạn bè cũ đợi tôi

Tôi cũng đợi tôi

Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Những gương mặt nửa quen nửa lạ

Thời gian trôi đi nơi gương mặt

Bao nhân cách đổi thay

Như tôi khác tôi từ vạn ngàn niên quá khứ

 

Những trang mưa ký ức

Đã ướt đầm tang thương

Thịnh thịnh suy suy hồ sương khói

Hỷ lạc sầu bi hồ mây tan

Tôi đọc tôi nơi dòng chữ

Đã soi thấu tâm can

 

Hà Nội bán sách ai mua nhỉ

Giấy úa vàng cả thời gian

Lời cố nhân vọng hồn ai nhỉ

Tôi ép mưa lúc đêm tàn

Và bên góc bàn, những dòng viết dở dang

Chuẩn bị một ngày tôi quá cố

Ai đó sẽ đọc tôi nơi mưa rơi

“Bất tri tam bách dư niên hậu”*

Lòng tôi ai kẻ bước vào sâu?

Hay lại chính tôi

Một hậu kiếp xa xôi

Lật trang sách từ quá khứ

Thê lương bất chợt ngập hồn…

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Câu thơ của Nguyễn Du, trích từ “Độc Tiểu Thanh ký”: “Bất tri tam bách dư niên hậu/ Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như” (Không biết ba trăm năm lẻ nữa, người đời ai khóc Tố Như không?)

 

 

 

 

Lạc loài

Nếu ta là Satan Ta lạc loài giữa một bầy thiên sứ Nếu ta là thiên sứ Ta lạc loài giữa một lũ điên Nếu ta là người điên Ta lạc loài giữa cõi đời quá tỉnh   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Đạp tung những căn phòng quá chật Xông ra giữa biển khơi   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Có ý nghĩa gì đâu những

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -

Kiệt

Cạn kiệt đêm Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông Tôi - dòng sông chẳng đổ về đâu Nghe thời gian ngưng đọng   Rượu kiệt rồi Vài giọt đọng bờ môi Người tình yêu dấu ơi Nếu kiệt một đời yêu Rồi thế giới vẫn tơi bời Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu   Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích