Tôi – mưa rơi vô tận
Mưa bất khả đếm
Tận bất khả cùng
Tôi bất khả chờ kết thúc
Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ
Có nghe gió gợn quầng mây
Mưa lạnh như lòng tôi
Đêm sâu như mắt tôi
Lá như thời gian rụng
Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh
Chưa vơi một chút thảnh thơi
Vô vàn cuốn sách đợi tôi
Bạn bè cũ đợi tôi
Tôi cũng đợi tôi
Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi
Những gương mặt nửa quen nửa lạ
Thời gian trôi đi nơi gương mặt
Bao nhân cách đổi thay
Như tôi khác tôi từ vạn ngàn niên quá khứ
Những trang mưa ký ức
Đã ướt đầm tang thương
Thịnh thịnh suy suy hồ sương khói
Hỷ lạc sầu bi hồ mây tan
Tôi đọc tôi nơi dòng chữ
Đã soi thấu tâm can
Hà Nội bán sách ai mua nhỉ
Giấy úa vàng cả thời gian
Lời cố nhân vọng hồn ai nhỉ
Tôi ép mưa lúc đêm tàn
Và bên góc bàn, những dòng viết dở dang
Chuẩn bị một ngày tôi quá cố
Ai đó sẽ đọc tôi nơi mưa rơi
“Bất tri tam bách dư niên hậu”*
Lòng tôi ai kẻ bước vào sâu?
Hay lại chính tôi
Một hậu kiếp xa xôi
Lật trang sách từ quá khứ
Thê lương bất chợt ngập hồn…
Hà Thủy Nguyên
(*) Câu thơ của Nguyễn Du, trích từ “Độc Tiểu Thanh ký”: “Bất tri tam bách dư niên hậu/ Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như” (Không biết ba trăm năm lẻ nữa, người đời ai khóc Tố Như không?)