Home Sáng tác mới Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Hà Nội gió đổ mưa
Sầm sập bóng
Thời gian sắp sửa
luân hồi

tiếng người thưa
tiếng đời lạc giọng
Và tiếng Tôi
Ra rả Lời
vụn
vặt
rụng tả tơi
với bao người
đã lạc giọng trong đời

Im lìm mưa xuyên thời gian
đầu trần hứng giọt nước phong trần
thoảng giọng cung thương
câu hát kinh kỳ xưa cũ
vọng từ câu chữ
chưa dứt dòng tự sự
tôi dở dang tôi
đã thôi rồi
tâm sự ngàn xưa
và ngàn sau cũng thế

Í ơi lạnh quá người ơi
bóng quế hồn ma cũng quạnh rồi
phố phường cứng đặc
xám phận đời
đi về nhịp võng luân hồi
lắc lư

ố hoen lời cũ
lấn chồng
dòng mới
mưa rơi mưa đứt nối cung thương
tiếng cầm vọng vong hồn muôn năm ấy
mộ chôn rồi
mầm nảy
giọng kinh cầu
hồn cố nhân ai đã về chưa

Hà Nội mưa mãi tràn mộng dữ
giang hồ giăng giăng nỗi thảm sầu
mai này loạn bước trên đường vắng
chuếnh choáng men
ngà ngà câu thơ cổ
rồi đập tan bầu cố sự
lăn khỏi võng luân hồi
ngất ngưởng cười
mặt đất nổi trôi

Khắc thời này
gói ghém
chút tâm tư
mưa kinh kỳ
vẫn lắc lư

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ trong một ngày mưa đang viết nốt những chương cuối của tiểu thuyết “Thiên địa phong trần”

serenade hoang

chiều buồn tôi ư lơ thơ góc tường kín mùi nắng gió trườn vệt loang nứt xước thời gian oang oang địa chấn mây lồng lộng pháo loạn tầng không những hồn điên loạn nhảy múa trượt dài con chữ mộng huyễn cuồng là cuồng điên cuồng say cơn thú dữ cuồng là cuồng điên cơn đói khát tinh thần những van nài chẳng đáp thét thét gào tuyệt vọng bốn bề xa rủ rỉ ác tâm rù rì lời lời luồn kẽ hồn xúi

Trong gương

Sâu trong đáy gương Chạng vạng sáng Hai con mắt chồng lên nhau thành một Những gì vứt bỏ là những gì nhận được Một kẻ khác đã khai sinh Chạm vào và lẫn lộn Đâu mới là thực trong trùng trùng lớp lớp các giấc mơ? Thế giới lập thể Cắt mặt người Nhiều mảnh ghép không thể thành hình Ta chỉ là một đống tử thi lai ghép trong bộ đồ chơi của đấng sáng thế Ta, không bao giờ vừa lòng với

Thiên thần ngã

Bài thơ tìm được trong notes cũ xa lơ xa lắc từ những năm 200x, xa tới nỗi không nhớ vì đâu mà viết bài thơ này, cũng không nhớ đến nó trong rất nhiều lần tuyển thơ để in, nói thẳng ra là không nhớ đến sự tồn tại của nó. Bắt gặp lại mà như thấy mình thời xa xưa. Bình minh... Những thiên sứ cất cao đôi cánh thả xuống vai người nắng - gió - bão - mưa buồn vui và

Vỡ

Sắp ngày mai rồi Chẳng còn gì dù một vết hư vô Đô thành tối Hồn dạt trôi Chẳng cửa ô nào giữ nổi Ly tình ái loãng chiều nay còn hơi hám Chỉ nôn nao chẳng say trọn giấc ngủ hờ Mây mỏi xác lê lết bầu u ám Trăng bạc màu thai nghén những cuồng điên Của những cơn chết triền miên Chôn chặt Bóng ma này, Sao im bặt Dưới chân người Cơn chết lún sâu rồi Và âm u cũng vừa

Người mặt lạnh

Có một mùa thơ vào độ úa Tình ca đứt nhịp Dở dang Cơn khóc lóc nuốt sâu Rượu cay cay quặn đau Người mặt lạnh Lạnh nụ cười Lạnh bờ môi Nén mưa tầng mây xám   Người mặt lạnh đi qua phố phường u ám Con phố dài ai ngoảnh bước nhìn ai Lời thông thái rơi tàn như lá Mắt lạnh rồi Khô héo rượu Khô lời yêu Sao rụng giữa linh hồn   Người mặt lạnh trôi trên thiên hà Tinh