Home Sáng tác mới Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Hà Nội gió đổ mưa
Sầm sập bóng
Thời gian sắp sửa
luân hồi

tiếng người thưa
tiếng đời lạc giọng
Và tiếng Tôi
Ra rả Lời
vụn
vặt
rụng tả tơi
với bao người
đã lạc giọng trong đời

Im lìm mưa xuyên thời gian
đầu trần hứng giọt nước phong trần
thoảng giọng cung thương
câu hát kinh kỳ xưa cũ
vọng từ câu chữ
chưa dứt dòng tự sự
tôi dở dang tôi
đã thôi rồi
tâm sự ngàn xưa
và ngàn sau cũng thế

Í ơi lạnh quá người ơi
bóng quế hồn ma cũng quạnh rồi
phố phường cứng đặc
xám phận đời
đi về nhịp võng luân hồi
lắc lư

ố hoen lời cũ
lấn chồng
dòng mới
mưa rơi mưa đứt nối cung thương
tiếng cầm vọng vong hồn muôn năm ấy
mộ chôn rồi
mầm nảy
giọng kinh cầu
hồn cố nhân ai đã về chưa

Hà Nội mưa mãi tràn mộng dữ
giang hồ giăng giăng nỗi thảm sầu
mai này loạn bước trên đường vắng
chuếnh choáng men
ngà ngà câu thơ cổ
rồi đập tan bầu cố sự
lăn khỏi võng luân hồi
ngất ngưởng cười
mặt đất nổi trôi

Khắc thời này
gói ghém
chút tâm tư
mưa kinh kỳ
vẫn lắc lư

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ trong một ngày mưa đang viết nốt những chương cuối của tiểu thuyết “Thiên địa phong trần”

Ly rượu cạn không

Thời trôi, thời trôi Im lặng – Đêm Bóng ai định hình muôn nẻo thực Ly rượu cạn không Lòng trống rỗng Ta – Vô Bạn – Vô Thế giới vô loài Mây đêm nay đang bay về đâu Có thằng điên múa chữ đêm thâu Vắt hồn ra chữ, bao bì mới Danh hão nào đâu, nhậu, nhậu nào Đem ô trọc bẩn nhơ rượu hứng Rượu có đau Có đắng vị trần gian Rượu thôi hết huy hoàng rồi nhỉ Rượu cũng điên

Chói

Trong chói lòa Kính vạn hoa Lộn vèo mòng mòng xoay chuyển Ta trốn vào bóng tối Không đầu không cuối Buông trôi Sân khấu đời chóng mặt những cơn say hoa huyễn trập trùng khởi lên khởi xuống Màn đời căng ngóng mãi nào hạ xuống bao giờ Chói lói đèn đời huy hoàng Mùa Diễn! Diễn! Diễn! Diễnnnn!!! Tên hề điên loạn! Dây nhợ rối bù! Anh hùng lướt khướt lối lạc đường về Mỹ nhân trôi dạt suối cạn sỏi khô hoa

Sợi Yêu

Xao… Một cơn gió Huyết dụ mấy lời yêu Có buổi chiều vừa qua ngõ cô liêu xiêu xiêu trời nghiêng đất đổ Bóng tình vơ vất Rụng Bên mồ Xao Làn tóc lạnh Mướt mây thanh âm nhịp không không sắc sắc mông mông lung lung thung thăng phố vào vận cuối Ai vuốt sũng chuông chùa tụng Tro tàn bay nét phác nhạt lời này Kinh chiêu hồn lặng Ai rõ bước ra mà Thời không tha hương lạc bước dặm trường Hoa

serenade hoang

chiều buồn tôi ư lơ thơ góc tường kín mùi nắng gió trườn vệt loang nứt xước thời gian oang oang địa chấn mây lồng lộng pháo loạn tầng không những hồn điên loạn nhảy múa trượt dài con chữ mộng huyễn cuồng là cuồng điên cuồng say cơn thú dữ cuồng là cuồng điên cơn đói khát tinh thần những van nài chẳng đáp thét thét gào tuyệt vọng bốn bề xa rủ rỉ ác tâm rù rì lời lời luồn kẽ hồn xúi

Bài thơ lạc giữa vô cùng

Đã kiệt cùng tâm sự của gió mây Những nẻo đường lui tới Quen bước người Mà hồn này chia biệt Đọng giữa trời Một cơn mưa chưa tắt Và những lời tâm sự chẳng thành câu In vũng nước Đáy thời gian phai nhạt Loang loáng màu quên lãng Ký ức ai người lật trang Mặc dấu vết loang dần ẩm ướt Nét hoa vàng rũ nát Nhàu nhĩ xác thân này Có cơn ngủ nào vừa ập đến Kéo ta lịm xuống mồ