Home Sáng tác mới Ngạo ca nổi gió

Ngạo ca nổi gió

Ta nghêu ngao hát khúc dài luồn gió luồn chênh vênh đá núi

Bóng hà sa phong trần mây lồng lộng

Ta thổi dài cơn say

Say mùa mạt thế về đây

Dáng thần liêu xiêu điệu vũ

Ta sẽ say cho bay hết đền đài

Muôn bức tượng sứt đầu chẳng nuôi thiện ác

Chỉ gỗ đá trơ trơ chờ mục nát

Gió ta thổi qua và lả tả tro tàn… mây tan… tâm can xô lệch

Cố nhân vắng lặng

Băng tuyết đông trời

 

Ta lại thổi sao trời cơn ba đào rung rinh thế sự

Thế thời thời thế vạn sự là không

Ta khóc ai lạc giữa mênh mông

Ta khóc ta ôm mênh mông vào lòng đúc khối sầu vạn kỷ

Ta khóc mưa rơi mưa rơi

Bầy hạn bạt ngông cuồng nhất niệm biến thiên

Sẽ chìm trong hồng thủy

Nước mắt ta tẩy uế hồng trần

Ngươi nhất niệm

Ta vô niệm nơi nỗi buồn mênh mông mênh mông

Ai nghêu ngao cùng ta khúc ngông đầu nguồn ngọn gió

Nỗi băng hà lan lan

Ồ ta đã ngủ giấc miên man

 

Ta du ca giữa đại ngàn thông reo

Suối đóng băng ký ức

Lẽ thịnh suy trong vắt

Ta ướp thời gian

 

Ta hát ngạo ca bắn bỏ mặt trời

Mặt trời hồng cúi mình khiếp sợ

Ôi thế gian triệu năm quỳ gố

Sợ hắn ư? Tiếc hắn ư?

Mạng sống có ra gì!

Hắn – mặt trời vô nghĩa

Tên bạo chúa bất tài

Không nắng khi ai cần

Không lặn khi ai nguyện

Kìa ta… kìa ta… là một mặt trời buồn

Sẽ dâng lên cuối đại dương

Thay nỗi buồn cho cơn giận

Nhóm lửa chờ gió loang

 

Và đêm…

Ta lại hát ngạo ca

Rũ tay áo mặc thời thời thế thế

Ta lại du ca đỉnh gió

Chỉ giương cung chĩa phía mặt trời hồng

Khi hắn lên cơn điên

Giữa bầy hạn bạt

Ta

Cung tựa gió, tên hồ băng

Bật tung dây vô thường

Và khép lại mênh mông

Giữa điệu buồn vũ trụ

 

Hà Thủy Nguyên

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng Cổ Nguyệt vén rèm trăng Quảng Hàn cung đổ nát Thế sự cũng tan hoang… Đục ngầu nhân thế tro tàn Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn Gỗ đá ăn mòn nhân loại Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân. Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm Lướt thướt rung vàng thế sự Trăng vọng nước Nước vọng

Oẳn tù tì thì ra cái gì

Oẳn tù tì thì ra cái gì Ra gì nào biết làm gì đây Mình với mình, chọn mình nào nhỉ Thôi thì tất cả tan theo mây   Lạc hồn về Tây, mơ tiền kiếp Duỗi tóc bay bay theo gió đông Bàn tay năm ngón vờn gió lộng Thiều ca vang vọng mảnh trời trong   Này một nắm đấm về biển cả Hư vô tung tóe khắp miền người Thét to một tiếng như sấm động Đời nay tan hoang trong thiên

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ Mùa dã cổ lên men – lửa nhen Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ Gẩy đàn mưa Nhịp nhịp gió Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…   Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang Thuyền ám trăng mùa biển vắng Muôn vàn tơ huyết nguyệt Dệt khúc sầu thế nhân Hồng trần mờ mịt phía xa dần…   Ai ơi có nhớ… Kiếp hải hồ