Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu
Huýt sương động phố không mùa
Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám
Lòng tôi có bện mưa buông

Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt
Đề dăm câu gói gọn một tình thơ
Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở
Đêm nay vừa mở với vô cùng.

Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ
Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang
Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng
Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ đa mang.

Người đã quên bởi chăng đời không thu?
Hay thu quên bởi linh hồn chật hẹp
Sao chứa nổi bảng lảng khói sương
Hay một chút tang thương nơi cọng lá…

Ta gọi nơi đây mùa thu
Khuyết đâu âm vận sương mù
Ảo hoá chập chờn mộng cũ
Đầu tỉnh mà tim vẫn chần chừ…

Ngắt một chùm thu cúc
Hương hồ vô vị
Ép một vần thơ
Điệu hồ vô duyên
Thở một nhịp sống
Hơi hồ cận tử
Ồ ta đà chạm thu!

Ta đêm nay hồ như
Thu chuyển
Phác mầu sầu u mờ nhạt
Vào cõi người mang mang.

 

Hà Thủy Nguyên

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn Vì thế gian vui cười quá Vui cười đến lạc hồn Mê đắm chân trời xa Vui trong những cơn say Và điên vũ điệu triền miên Bay và bay Trong cơn hoang loạn tinh thần Để quên mình rất gần Rất gần Cõi hư vô Nơi đơn độc Trong nỗi buồn lặng   Ai đang vui cười ngoài đó Có nghe mưa, nghe mưa Đời buồn đã tạnh chưa Ta cạn ly rượu chưa Ta sống tận đời chưa Ta

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ