Home Sáng tác mới Phúc âm say

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo
Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết

Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình?
Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi
Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập thổn thức
Hãy khiến thực tại quay cuồng bằng nhạc điệu cảm xúc bất tận của vũ trụ
Trong lễ hội hân hoan, mọi thực tại đều đồng nhất
Rượu! Rượu! Rượu nữa!

Hãy để thơ ca vút lên khỏi vực xoáy thực tại
Như lão dê già say khướt dưới miệng vực, ngửa cao cổ ngắm nhìn vũ điệu phản chiếu trùng trùng

Đừng sợ thực tại này hay thực tại khác
Đừng sợ mê cung gương lấp lóa bóng âm hồn
Trong cơn say ta sẽ đập tan tất cả
Trong cơn say sẽ quên mất chính mình bởi mình là tất cả mọi thứ
Trong cơn say ảo tưởng đều có thật và mọi điều thật biểu hiện khía cạnh ảo tưởng của nó
Say! Say! Say điên cuồng!

Cơn điên kéo hàng vạn năm lịch sử
Tưới rượu lên bá quyền
Tưới rượu lên tư tưởng ngạo mạn của đám triết gia nhân bản
Tưới rượu lên đám tu sĩ mạo danh
Đốt! Đốt! Đốt hết!

Lả tả tro tàn cuốn theo chiều tận thế
Rồi ta lặng lẽ như đám mây chiều thả mưa nồng nàn trên đỉnh núi trinh nguyên.

(2015)

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ Mùa dã cổ lên men – lửa nhen Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ Gẩy đàn mưa Nhịp nhịp gió Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…   Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang Thuyền ám trăng mùa biển vắng Muôn vàn tơ huyết nguyệt Dệt khúc sầu thế nhân Hồng trần mờ mịt phía xa dần…   Ai ơi có nhớ… Kiếp hải hồ

Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chãLạnh này ai đã lặng một cuộc chờLặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trướcBạn bè xa thẫn bóng chiều tàVút

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru