Home Sáng tác mới Phúc âm say

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo
Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết

Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình?
Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi
Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập thổn thức
Hãy khiến thực tại quay cuồng bằng nhạc điệu cảm xúc bất tận của vũ trụ
Trong lễ hội hân hoan, mọi thực tại đều đồng nhất
Rượu! Rượu! Rượu nữa!

Hãy để thơ ca vút lên khỏi vực xoáy thực tại
Như lão dê già say khướt dưới miệng vực, ngửa cao cổ ngắm nhìn vũ điệu phản chiếu trùng trùng

Đừng sợ thực tại này hay thực tại khác
Đừng sợ mê cung gương lấp lóa bóng âm hồn
Trong cơn say ta sẽ đập tan tất cả
Trong cơn say sẽ quên mất chính mình bởi mình là tất cả mọi thứ
Trong cơn say ảo tưởng đều có thật và mọi điều thật biểu hiện khía cạnh ảo tưởng của nó
Say! Say! Say điên cuồng!

Cơn điên kéo hàng vạn năm lịch sử
Tưới rượu lên bá quyền
Tưới rượu lên tư tưởng ngạo mạn của đám triết gia nhân bản
Tưới rượu lên đám tu sĩ mạo danh
Đốt! Đốt! Đốt hết!

Lả tả tro tàn cuốn theo chiều tận thế
Rồi ta lặng lẽ như đám mây chiều thả mưa nồng nàn trên đỉnh núi trinh nguyên.

(2015)

Ngạo ca nổi gió

Ta nghêu ngao hát khúc dài luồn gió luồn chênh vênh đá núi Bóng hà sa phong trần mây lồng lộng Ta thổi dài cơn say Say mùa mạt thế về đây Dáng thần liêu xiêu điệu vũ Ta sẽ say cho bay hết đền đài Muôn bức tượng sứt đầu chẳng nuôi thiện ác Chỉ gỗ đá trơ trơ chờ mục nát Gió ta thổi qua và lả tả tro tàn… mây tan… tâm can xô lệch Cố nhân vắng lặng Băng tuyết đông

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng Cổ Nguyệt vén rèm trăng Quảng Hàn cung đổ nát Thế sự cũng tan hoang… Đục ngầu nhân thế tro tàn Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn Gỗ đá ăn mòn nhân loại Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân. Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm Lướt thướt rung vàng thế sự Trăng vọng nước Nước vọng

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Lộng ca

Kinh kỳ nằm dài Ta chờ gió lộng Lộng ùa hoa rụng Lộng phàm nhân sân hận Lộng kịch trần khép màn Lộng bụi tan trong gió   Ta dạo bước kinh kỳ Sưu tầm gió Lộng mùa quá khứ Lạnh túi thơ Khúc ả đào í a phong nguyệt Rượu ngả nghiêng tràn phố không người Ta khóc một thời Ta cười một đời Bước giai nhân lang thang đêm tịch mịch   Lộng chiến tranh ồn ào náo nhiệt Lũ trẻ con khoe