Home Sáng tác mới Mưa mùa dã cổ

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ

Mùa dã cổ lên men – lửa nhen

Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ

Gẩy đàn mưa

Nhịp nhịp gió

Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…

 

Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang

Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang

Thuyền ám trăng mùa biển vắng

Muôn vàn tơ huyết nguyệt

Dệt khúc sầu thế nhân

Hồng trần mờ mịt phía xa dần…

 

Ai ơi có nhớ…

Kiếp hải hồ lênh đênh

Lúc say nhịp hồ sênh

Khi ve vuốt hạc cầm

Ngân nga vi vút miền vô thức

Thả trăng rơi phím đàn

Huýt mưa bay thi hứng

Tắm nắng vàng nhớ nhung

Ta, và ta, và ta, và ta

Đàn cô nhân lạc loài

Thổi bay hồn vũ trụ…

 

Nay đâu còn…

Vỡ tan rồi hồ sênh

Đứt gãy rồi tơ đàn

Ngọc sầu nát vụn buôn rẻ mạt

Cô nhân trầm mình đáy bùn nhơ

Tịch nhân lưu lạc mộ sa trường

 

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ

Không cập bến trần gian

Mùa dã cổ tàn

Ai nuối tiếc

Ai vun bụi ngọc kết hoa

Ai ủ men sầu vạn cổ

Ai gom mưa kết đọng

Ai nối hồn cung linh

Ai thắp vầng huyết nguyệt

Khơi sóng buồn len len…

 

Hồn ta phong kín thuyền âm nhạc

Đợi mùa dã cổ tái sinh

Mưa ơi rửa sạch hồng trần

Cô nhân lại đợi tịch nhân tái hồi.

Trích tập thơ “Mùa dã cổ” của Hà Thủy Nguyên: https://www.hangcao.info/san-pham/mua-da-co/

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chãLạnh này ai đã lặng một cuộc chờLặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trướcBạn bè xa thẫn bóng chiều tàVút

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Oẳn tù tì thì ra cái gì

Oẳn tù tì thì ra cái gì Ra gì nào biết làm gì đây Mình với mình, chọn mình nào nhỉ Thôi thì tất cả tan theo mây   Lạc hồn về Tây, mơ tiền kiếp Duỗi tóc bay bay theo gió đông Bàn tay năm ngón vờn gió lộng Thiều ca vang vọng mảnh trời trong   Này một nắm đấm về biển cả Hư vô tung tóe khắp miền người Thét to một tiếng như sấm động Đời nay tan hoang trong thiên