Home Sáng tác mới Mưa mùa dã cổ

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ

Mùa dã cổ lên men – lửa nhen

Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ

Gẩy đàn mưa

Nhịp nhịp gió

Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…

 

Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang

Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang

Thuyền ám trăng mùa biển vắng

Muôn vàn tơ huyết nguyệt

Dệt khúc sầu thế nhân

Hồng trần mờ mịt phía xa dần…

 

Ai ơi có nhớ…

Kiếp hải hồ lênh đênh

Lúc say nhịp hồ sênh

Khi ve vuốt hạc cầm

Ngân nga vi vút miền vô thức

Thả trăng rơi phím đàn

Huýt mưa bay thi hứng

Tắm nắng vàng nhớ nhung

Ta, và ta, và ta, và ta

Đàn cô nhân lạc loài

Thổi bay hồn vũ trụ…

 

Nay đâu còn…

Vỡ tan rồi hồ sênh

Đứt gãy rồi tơ đàn

Ngọc sầu nát vụn buôn rẻ mạt

Cô nhân trầm mình đáy bùn nhơ

Tịch nhân lưu lạc mộ sa trường

 

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ

Không cập bến trần gian

Mùa dã cổ tàn

Ai nuối tiếc

Ai vun bụi ngọc kết hoa

Ai ủ men sầu vạn cổ

Ai gom mưa kết đọng

Ai nối hồn cung linh

Ai thắp vầng huyết nguyệt

Khơi sóng buồn len len…

 

Hồn ta phong kín thuyền âm nhạc

Đợi mùa dã cổ tái sinh

Mưa ơi rửa sạch hồng trần

Cô nhân lại đợi tịch nhân tái hồi.

Trích tập thơ “Mùa dã cổ” của Hà Thủy Nguyên: https://www.hangcao.info/san-pham/mua-da-co/

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Thét ca

Ta thét dương trùng dương – Bão Ta thét vân điệp vân – Giông Ta thét ta ảnh lồng bóng Ta thét ta. Đau!   Vạn khối thét tuôn tràn mặt đất Trùng dương xa uất ức đọng hồn đau Mặn hơi máu, mặn hơi đời kiếp kiếp Đứt gãy thôi, tầng vực thẳm vô minh   Ta thét máu cuộn sóng tràn Ta thét mây vỡ tình tan Ta thét ta thấm đời thế tục Ta thét ta. Hoang!   Nén tiếng thét giữa

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru