Home Sáng tác mới SLAVES OF DESTINY

SLAVES OF DESTINY

We- Slaves of Destiny
Join all diversions in Eternity
Belong to no where

Ice melting in the red
Flame gleaning in the blue
If life and death united
Purlieus of Real and Unreal ‘d be erased
We – Slaves of Destiny
Choose one of Destiny
Being in dream
…of dream
… of dream
… of dream…

Incapable of choosing the Finale
Oh, and no the Inception
Be constructed
Be sundered
We – Slaves of Destiny
Be destined by Destiny
And the lodestars transiting
Only illusions of where the dream is ending…

We – Slaves of Destiny
Join all diversions in Eternity
Belong to no where

Hà Thủy Nguyên

Dân tộc bên bờ biển

Có một dân tộc bên bờ biển quỷ Dậy sóng tham Chìm đắm cơ đồ Con thuyền tương lai mắc cạn Quỷ khốc Than thân Đói tinh thần Cứ ngỡ mình nghèo đói Tự nhai mình, thịt dai nhách, về không   Ngày lại ngày Kẻ cúi đầu Biết gì đâu Vài ba tấc đất Cũng ngậm cười Quỷ đói Lết đêm trăng đỏ ối Thời gian trôi Thế hệ ăn thế hệ sau ăn thế hệ sau   Tôi viết bài thơ phi dân

Ngồi…

Chiếc ghế - ấy là gông cùm. Ta bị trói chặt trong khuôn khổ. Khuôn khổ ấy tạo cho ta một vị thế cao hơn mặt sàn, an toàn trong một khoảng cách với xung quanh. Ngồi trên ghế là một trạng thái đơn độc. Khi ta cố mở rộng không gian ngồi của ta, ta như ở trong một tình thế chông chênh. Một chiếc ghế băng dài ư, tốt hơn cả là nằm nhoài ra mặc kệ sự đời. Có thể sẽ không

Lưu manh hóa?

Một đất nước nhiều thế kỷ yếm thế, chiến loạn liên miên… một vùng đất đúng như Nam Cao nói: “quần ngư tranh thực”… tại đây dường như không cho phép những điều tốt đẹp. Mọi lý tưởng cao cả, mọi triết lý sâu sắc, mọi con người xuất chúng … khi rơi vào Việt Nam đều có xu hướng “lưu manh hóa”. Thật là một hố sâu đáng sợ! Mưu mẹo thay thế cho trí tuệ, quyền hành thay thế cho kiến tạo, lòng

Dự án dịch thuật “Bên kia sợ hãi” của Don Miguel Ruiz

Từ trong làn sương mờ ảo của nền văn minh trước khi Columbus tìm ra Châu Mỹ, văn hóa Toltec hiện ra như một biểu tượng của sự bí ẩn. Phát triển rực rỡ từ năm 950 đến 1150 sau Công nguyên, xã hội bí ẩn này đã trị vì từ trung tâm ở Tula, Hidalgo, Mexico, trong thời kỳ Epiclassic và đầu Hậu Cổ Điển của lịch sử Mesoamerica. Được tôn kính bởi nền văn minh Aztec sau này, người Toltec được coi là những tổ tiên trí

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ