Sót

Có những buổi chiều nghênh ngang qua ta

Lọt vực thẳm tâm ma

Lời cạn

 

Có những ly cà phê

Vỡ

Cuống họng trào nhạt mệnh trần ai

 

Hôm nay tôi chờ đợi

Một khúc tái hồi

Hồn phai phai bạc chiều tàn gió lặng

 

Có những cơn ngủ gục

Não chẳng lịm sâu

Vẫn quay cuồng thế sự

 

Khi nát tan vảng vất

Mây trôi một khúc tái hồi

Ta vén dải chiều rơi

Nhặt tứ thơ vừa sót.

Hà Thủy Nguyên

*Tranh minh họa: Levitan

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ……rơi…biến động mùa… Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưaThả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa héRót trà ngòn ngọt cuống thời trôi Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩyGót sương mưa đà kín giang hồMột áng thơ vừa độ ngấmTiếng hồn đã ngâm Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữXòe mưa bóng hoa chợt tan hình Trận cờ dở nhịp đời thắng bạiTách trà sen đẫm nước thời qua Hà Thủy Nguyên

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ