Thét ca

Ta thét dương trùng dương – Bão

Ta thét vân điệp vân – Giông

Ta thét ta ảnh lồng bóng

Ta thét ta. Đau!

 

Vạn khối thét tuôn tràn mặt đất

Trùng dương xa uất ức đọng hồn đau

Mặn hơi máu, mặn hơi đời kiếp kiếp

Đứt gãy thôi, tầng vực thẳm vô minh

 

Ta thét máu cuộn sóng tràn

Ta thét mây vỡ tình tan

Ta thét ta thấm đời thế tục

Ta thét ta. Hoang!

 

Nén tiếng thét giữa đời tục lụy

Ta nghe ta vọng từ cõi vô thanh

Bão giông thét gời gợi ai đang thét

Ta thét ta. Dậy! Dậy mau! Bay!

 

Thân ta nằm dài. Căn phòng trống. Thinh không.

Các ngươi hãy trông…

Hồn ta sấm động cuối chân mây

Hồn ta mưa tẩy đời nhơ nhuốc

Hồn ta khắp cõi ngự về đây…

 

Hà Thủy Nguyên

*Tranh minh họa của danh họa Aivazovsky.

Bài thơ nằm trong tập thơ “NẰM XEM SAO RỤNG”

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Lướt

Này đêm lướt khẽ thế tầng không mờ bóng lại qua chập chờn cơn tỉnh thức Và thế giới nào lịm tắt bừng lóe hoan ca khúc truy điệu nguyện cầu vũ trụ Tay vỗ nhịp hồn gõ phách điệu đàn lẩy hứng Một nụ hôn vừa khẽ chạm bờ môi Thịt da hờ cọ khẽ phút này thôi Chén rượu thơ đã chờ ta nơi tửu quán chẳng ai lại qua Mỏi cuộc chơi thành bại trút cạn cơn nồng hứng Mai này tàn