Thơ ma

Những vệt hoa úa
…Tàn canh
Thinh lặng rớm đêm
Loa kèn chớm rụng
rồi cũng qua nhanh

Vắng tôi rồi còn đâu
Cảnh sắc này…đau

Ô kìa vẩn mây chẳng động
Ô kìa ma nữ tiêu vong

Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi
Nào đâu thấy
Chỉ đọng giọt sương thôi
In bóng con mắt kiếm tìm
Lại tìm
Tìm trong vết úa
Thời gian quệt lên tròng mắt
Đã khô chẳng thể nào rơi lệ
Một vệt già nua

Đàn tịch mịch…đêm
Tôi tịch mịch…yếu mềm

Rớm màu cánh rã
Buông chùng thơ ma

Tôi là một bóng ma nơi cổ mộ
Trơ mắt xem từng cánh rã màu phai

Đêm nay tôi đã tàn chưa nhỉ
Và hồn tôi siêu độ mấy trăng rồi?

Giữa trời mây còn đọng một dấu hài…

Hà Thủy Nguyên

Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi Mưa chưa dứt, mưa ơi Tình vẫn động, tình ơi Sợi tơ trời lơi lơi…   Thôi đã hết mơ rồi Đôi cánh tình đã khép Lẳng lặng nhìn đời trôi Mưa rơi rơi, chưa dứt   Ta lang thang trong mơ Mơ lang thang trong đời Đời lận đận dưới mưa Mưa lận đận nên thơ   Đắm mình, căn phòng trống Mơn man vuốt tơ tình Thơ rơi rơi là mưa Thơ lơi lơi là mơ   Người

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự Vương Vắt ngang sáu cõi Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang Mảng màu vá víu thời gian Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn Ướt Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự Mưa không phập phồng bong bóng phù thế Gót chân ai Không tiếng Dắt những đoàn oán than Hôm nay ngày vẫn chưa tàn Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến trần gian man mác giọt trời

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo

Trường ca Hồ Khúc

I - Hồ mộng Ta gẩy đàn khung trời đã cũ Khúc trăng sao xao động đáy Tây Hồ Ta ẩn mình nơi sương Cửu vĩ hồ ve vuốt tơ sen Duyên ai ấy à se dang dở Cho ai ấy à tương tư Trăng ấy à ánh bạc Thơ ấy à đang nhen Ký ức dâng lên tràn căng bầu ngực Ứa tình nhân gian   Hỡi ai chính nhân quân tử Luyến ái ta ư? Sợ ta ư? Có nghe ta cười nói

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn