Thơ ma

Những vệt hoa úa
…Tàn canh
Thinh lặng rớm đêm
Loa kèn chớm rụng
rồi cũng qua nhanh

Vắng tôi rồi còn đâu
Cảnh sắc này…đau

Ô kìa vẩn mây chẳng động
Ô kìa ma nữ tiêu vong

Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi
Nào đâu thấy
Chỉ đọng giọt sương thôi
In bóng con mắt kiếm tìm
Lại tìm
Tìm trong vết úa
Thời gian quệt lên tròng mắt
Đã khô chẳng thể nào rơi lệ
Một vệt già nua

Đàn tịch mịch…đêm
Tôi tịch mịch…yếu mềm

Rớm màu cánh rã
Buông chùng thơ ma

Tôi là một bóng ma nơi cổ mộ
Trơ mắt xem từng cánh rã màu phai

Đêm nay tôi đã tàn chưa nhỉ
Và hồn tôi siêu độ mấy trăng rồi?

Giữa trời mây còn đọng một dấu hài…

Hà Thủy Nguyên

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa

Ma mơ mơ ma

Ma mơ mơ ma… Mơ cõi vong tình nơi giếng cổ Mơ mùa trăng lọt đáy khe xanh Mơ cốt tang thương ngoài biên tái Mơ hẹn ngày về kiếp luân sinh   Mơ ma ma mơ… Ma phong chướng khí vương niềm tục Ma tâm lả tả rụng bên ngàn Ma mị phất phơ men hồ điệp Ma giới tan tành trong nỗi đau   Ôm lòng ma… Đoái trông tiền kiếp Cắt nghĩa cơn mơ ta tự mơ ta Hướng về mai hậu

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự Vương Vắt ngang sáu cõi Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang Mảng màu vá víu thời gian Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn Ướt Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự Mưa không phập phồng bong bóng phù thế Gót chân ai Không tiếng Dắt những đoàn oán than Hôm nay ngày vẫn chưa tàn Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến trần gian man mác giọt trời