Thơ ma

Những vệt hoa úa
…Tàn canh
Thinh lặng rớm đêm
Loa kèn chớm rụng
rồi cũng qua nhanh

Vắng tôi rồi còn đâu
Cảnh sắc này…đau

Ô kìa vẩn mây chẳng động
Ô kìa ma nữ tiêu vong

Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi
Nào đâu thấy
Chỉ đọng giọt sương thôi
In bóng con mắt kiếm tìm
Lại tìm
Tìm trong vết úa
Thời gian quệt lên tròng mắt
Đã khô chẳng thể nào rơi lệ
Một vệt già nua

Đàn tịch mịch…đêm
Tôi tịch mịch…yếu mềm

Rớm màu cánh rã
Buông chùng thơ ma

Tôi là một bóng ma nơi cổ mộ
Trơ mắt xem từng cánh rã màu phai

Đêm nay tôi đã tàn chưa nhỉ
Và hồn tôi siêu độ mấy trăng rồi?

Giữa trời mây còn đọng một dấu hài…

Hà Thủy Nguyên

Vòng lặp của bướm đêm

Con bướm đêm đập cánh cánh đập cánh vào đêm Luồng sáng xẹt qua chẳng kịp cho mi chờ chết Con bướm đêm vô định Có đón mũi tên này Mũi tên của vần thơ tôi Những vần thơ đã cũ Nơi vòng lặp vạn vàn điều mới Có gì khác nhau ư? Chết nơi ngọn lửa Chết bởi thơ tôi Khác nhau ư? Thơ tôi Mũi tên bắn không quay trở lại Chẳng vòng lặp nào nĩu giữ Vô cùng có lặp lại ư?

Ướp mưa

Ta ướp mưa Uá bóng mây rụng Đêm rơi không tiếng Ta khát hơi mưa Mưa phiếu diễu men Khơi buồn len len Phím đàn không tiếng Ta khát sầu Sầu vương thơ hoàn mĩ Sầu rót cạn tinh hoa Sầu đong mắt mùa yêu Sầu rơi rơi Mưa ơi Ái ân trời nghiêng đất vỡ Khát sầu, sầu khát ta chăng? Khát mưa, mưa nhớ ta chăng? Chạm tận cùng Ta nhớ Ta nhớ ta cô độc Say mưa sầu Say điệu đêm Lả

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Requiem Mưa

Mưa Rải gam đêm Là Vô Tận Ta Đếm thời trôi Là Hư Vô Yêu Khẽ dần buông Là Quá Khứ Mây rơi kìa Mưa bay Hà Nội chẳng ai hay điệu ả đào vẳng đêm vắng lặng Í ơi lơi lả cợt cười Vọng Lòng đất nảy mưa rơi Giai nhân đã thõng một đời Thành phố cũ mòn hồn mặc khách Gốc cây khô trơ trọi Rạch nét sầu lên mưa Trắng mấy vần thơ ủ dột Xì xào tục khách Ai mất

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn