Home Sáng tác mới Tuyên ngôn

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn

Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời

Một lần tôi tuyên ngôn

Khi tôi không còn tôi nữa

 

Lời tôi nói ra có thực là tôi

Những bay bổng và mộng mị kiếp người

Tiếng chuông vang vang

Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm

 

Nơi tôi mộng

Lúc nào cũng thế

Tôi gào

Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng…ong ong…

Lời đám đông

Ồn ào

Huyên náo

Điều vô nghĩa văng đi

Đám đông níu lời tôi trôi vực thẳm

Tôi – lời đám đông

Hay đám đông nơi tôi?

 

Tôi khát lắm một lần yên tĩnh

Lâu rất lâu lời chẳng chảy nơi tim

Chẳng tôi trú ẩn nơi tôi căn phòng trống

 

Tôi đứng giữa bàn tiệc đông người

Ai cũng nói, nói, nói, và nói

Tôi im lặng

Họ đang nói đấy ư?

Những tiếng vọng từ nơi nào đó khác

Đã bao giờ họ lặng im

Dưới nắng chiều tà?

 

Boong boong boong

Lời kinh cầu vô nghĩa

Chúa tuyên ngôn

Phật tuyên ngôn

Thánh tuyên ngôn

Lời khởi thuỷ suy đồi

Thơ vô ngôn đổ nắng chiều quạnh phố

Ô sao tôi bất chợt lại nhiều lời

 

Hà Thủy Nguyên

 

 

 

 

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

Sám hối biển khơi

(Tưởng niệm sự kiện Gạc Ma) Những trận chiến nào đã qua Những trận chiến nào đang tới Tôi đang đợi ngày sám hối Của những tên điên Những kẻ ha ha phất cờ khởi sự Bằng xương máu chất chồng oán hận Không oán hận, chúng nào có nghĩa gì đâu! Họ không quên oán hận Nhưng đã quên mất nỗi đau Tự cấy mình hóa thân quái vật Gào lời giả dối quen tai Hàng hàng mĩ từ lý tưởng Bộ đồng phục

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Bước hềnh hệch

"Chúng ta mua những thứ chúng ta không cần, bằng tiền chúng ta không có, để làm vừa lòng những người chúng ta không thích." (Trích "Fight Club") Bước đi lạnh lẽo hai bờ gió dãy nhà chót vót cọc nhọn xuyên thủng khói mây Thiên thần trói đôi cánh góc bàn chật những con số dâng dầy Nở nụ cười điên điên loạn loạn cơn tâm thần vàng ệch một góc trăng Hềnh hệch, hềnh hệch, hềnh hệch… Cười cho qua một kiếp tù

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh