Home Sáng tác mới Tuyên ngôn

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn

Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời

Một lần tôi tuyên ngôn

Khi tôi không còn tôi nữa

 

Lời tôi nói ra có thực là tôi

Những bay bổng và mộng mị kiếp người

Tiếng chuông vang vang

Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm

 

Nơi tôi mộng

Lúc nào cũng thế

Tôi gào

Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng…ong ong…

Lời đám đông

Ồn ào

Huyên náo

Điều vô nghĩa văng đi

Đám đông níu lời tôi trôi vực thẳm

Tôi – lời đám đông

Hay đám đông nơi tôi?

 

Tôi khát lắm một lần yên tĩnh

Lâu rất lâu lời chẳng chảy nơi tim

Chẳng tôi trú ẩn nơi tôi căn phòng trống

 

Tôi đứng giữa bàn tiệc đông người

Ai cũng nói, nói, nói, và nói

Tôi im lặng

Họ đang nói đấy ư?

Những tiếng vọng từ nơi nào đó khác

Đã bao giờ họ lặng im

Dưới nắng chiều tà?

 

Boong boong boong

Lời kinh cầu vô nghĩa

Chúa tuyên ngôn

Phật tuyên ngôn

Thánh tuyên ngôn

Lời khởi thuỷ suy đồi

Thơ vô ngôn đổ nắng chiều quạnh phố

Ô sao tôi bất chợt lại nhiều lời

 

Hà Thủy Nguyên

 

 

 

 

Bạn có nghe…

Bạn có nghe thế giới chuyển mình Để lộn về mông muội Trong cơn điên huyễn tưởng Bạn có nghe tiếng triệu hồi tuyệt vọng Một con quỷ đang gào Để diệt trừ con quỷ khác Rồi mong đợi thiên đàng Bạn có nghe tiếng thiên thần rũ cánh Nơi nóc cao đợi chết Mặc lũ người mông muội Rạp mình hôn chân quỷ dữ Xin phúc phận dư thừa Bạn có nghe phận người tuyệt vọng Chút cần sa mê sảng tinh thần Hềnh

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt Những vần thơ nhàm chán Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không Trời đã hết những tia vàng héo hắt Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?   Lời vụn quá Thời đại vụn Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo Nóc nhà cao Rách nát dải sương mờ   Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối Có một bầy nhà thơ

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số Nhân gian xô lệch gì đâu Mặc quyền lộc rụng rơi Mặc danh tài phai nhạt Thân phận người nhỏ nhoi Sơn ca lạc Cuồng phong gầm thét Tờ thiên thư rách nát Hơi cổ đã lên mùi Bụi thời gian mờ mịt Kho sách đời Hết thời Vì sao trời Hết thiêng Chỉ lời ta còn vọng Tiếng nghìn năm Phật Chúa vắng cả rồi Trăng sao nay cũng vắng Bạn bè đều cô tịch Ngàn năm

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước Chẳng ai lai vãng Họ lờ đi như không có trên đời Hai con mắt bịt hai thôi còn một Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia Kẻ vô lý trí thấy tất thảy Chẳng hiểu gì tất thảy Lao và lao và lao và lao Nào có sao Lạc vào vô vàn thế giới Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi Đúc nên tầng tầng thế giới   Tôi yêu đôi mắt tôi Lý trí tôi